- Thomas!
Giọng nói từ xa vẳng tới trong tiếng vọng trong một đường hầm dài.
- Thomas, anh có nghe thấy không?
Nó không muốn trả lời. Đầu óc nó đã khép chặt lại khi không còn chịu đựng nổi sự đau đớn nữa. Nó sợ rằng mình sẽ lại bị đau nếu như nó tự cho phép mình tỉnh lại. Nó cảm thấy có ánh sáng ở phía bên kia mí mắt, nhưng cũng hiểu rằng mình sẽ không chịu nổi nếu mở mắt ra. Nó không nhúc nhích.
- Thomas, Chuck đây mà. Anh ổn không? Đừng có chết nha.
Mọi thứ ùa về trong đầu nó. Trảng, lũ Nhím Sầu, mũi gai đau nhói, sự Biến đổi. Những ký ức… Mê cung không thể giải được. Con đường thoát duy nhất là một thứ chúng chưa bao giờ ngờ tới. Một thứ ghê rợn. Nó thấy nỗi tuyệt vọng đè nặng.
Miệng rên rỉ, nó cố gắng mở mắt, nhấp nháy một lúc. Khuôn mặt bụ bẫm của Chuck đây rồi. Thằng nhóc đang nhìn nó chằm chằm bằng đôi mắt sợ hãi. Mặc cho mọi thứ, mặc cho những điều ghê rợn khủng khiếp đang diễn ra, Chuck mỉm cười.
- Anh ấy tỉnh lại rồi! - Thằng nhóc reo lên với mọi người. - Thomas tỉnh lại rồi!
Âm thanh chát chúa trong giọng nói của thằng nhóc làm nó nhăn mặt và nhắm mắt lại.
- Chuck, cậu có cần phải hét lên như thế không? Tớ không được khỏe.
- Em xin lỗi. Tại em mừng quá khi anh tỉnh lại. Anh hên lắm mới không bị em mi một cái thật kêu đó.
- Làm ơn đi, Chuck. - Thomas
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-ma-me-cung/2726029/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.