Trang thất nằm ở chỗ khuất sáng giữa Trang ấp và bức tường phía Bắc, nép mình đằng sau những bụi cây gai lởm chởm trông như chưa bao giờ được tỉa tót. Nó là một căn nhà xây bằng gạch bê tông thô khá to, với một cái cửa sổ nhỏ xíu có lắp chấn song và cánh cửa ra vào bằng gỗ được khoá bởi một cái then sắt gỉ nhoèn, hệt như thời Trung cổ.
Newt lôi ra một chiếc chìa khoá mở cửa, rồi ra hiệu cho Thomas bước vào.
- Chỉ có một cái ghế ở trong đó, ngoài ra chẳng có gì khác để cậu làm. Nghỉ khoẻ nhé.
Thomas than thầm trong bụng lúc bước vào và nhìn thấy món đồ duy nhất: một cái ghế ọp ẹp xấu tàn nhân với một chân bị ngắn, chắc là có lý do. Không có lấy một miếng đệm lót.
- Chúc vui. - Newt nói trước khi đóng cửa. Thomas quay vào trong căn nhà mới của mình và nghe thấy tiếng then cửa đóng lại cùng với tiếng khoá kêu đánh cạch sau lưng. - Một phần thưởng xứng đáng cho việc phá luật. Cậu đã cứu vài mạng người, Tommy ạ, nhưng cậu vẫn phải học...
- Luật. Tôi biết rồi.
Newt cười.
- Cậu không phải là người xấu, sư huynh à. Nhưng dù có là bạn bè hay không, thì vẫn phải giữ mọi chuyện chạy đúng để giúp chúng ta sống sót. Hãy nghĩ tới điều đó trong khi cậu ngồi đây, chiêm ngưỡng bốn bức tường quái quỷ này.
Nói đoạn Newt bỏ đi.
***
Giờ đầu tiên trôi qua, Thomas cảm thấy nỗi chán chường len lén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-ma-me-cung/2725991/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.