Cuối cùng, anh nói: “Anh đến đó thăm em.”
Giai Kỳ không chịu đồng ý: “Muộn quá rồi, hơn nữa anh lại vừa mới bị ngã xong, anh là bệnh nhân đừng chạy lung tung. Hay là ngày mai em đến thăm anh, em đem há cáo đến cho anh nhé.”
Anh cũng không kiên trì nữa.
Ngày hôm sau vẫn đi làm bình thường, bởi vì tổ của họ có một case quan trọng, một đống việc cần làm, cả tổ đều bận đến mức quay cuồng, cô không dám xin nghỉ như thế sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho đồng nghiệp.
Các đồng nghiệp rất quan tâm đến vết thương của cô, bởi vì trông rất sợ. Lúc ăn cơm trưa Châu Tịnh An phê bình Giai Kỳ: “Cô lại còn đuổi theo tên cướp, cô xem vết thương của cô đi, cô nói xem hành động như thế, rốt cuộc nên gọi là dũng cảm hay gọi là ngu ngốc hả? Nói cô ngốc, có lúc trong lòng không biết có bao nhiêu khúc ngoặt nhỏ, nói cô thông minh, cô lại thường ngốc đến mức hết thuốc chữa.”
Giai Kỳ nói: “Từ Thời Phong cũng thường nói như vậy, này, cô và anh ấy đúng là rất giống nhau đấy.”
Châu Tịnh An giống như là ăn phải gừng chau mày lại: “Thôi xin cô! Đừng nói đến loại đàn ông đó trong lúc tôi ăn cơm.”
Không hiểu vì sao, hai người đó đều không thích nhau, mỗi lần Giai Kỳ nhắc đến Châu Tịnh An trước mặt Từ Thời Phong, Từ Thời Phong liền nói: “Em là cái đồ độc mồm độc miệng.”
Còn nhắc đến Từ Thời Phong, Châu Tịnh Anh liền nói anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-ky-nhu-mong/2972643/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.