12
Đến thứ Tư, tôi tới bệnh viện siêu âm đo độ mờ da gáy của thai nhi.
Bác sĩ Lưu vẫn nhiệt tình với tôi.
“Sao lúc nào cô cũng đi một mình thế này? Chồng cô đâu rồi?” Cô ấy thấy tôi tự thanh toán, xếp hàng, chạy lên chạy xuống nên không kìm được mà hỏi tôi.
Chồng tôi? Tôi sững ra vài giây.
Hai chữ này quá xa lạ với tôi.
“Anh ấy bận.” Tôi cười cười.
“Chồng cô làm gì mà bận đến mức khám thai cũng không có mặt thế?” Bác sĩ Lưu cầm phiếu kết quả NT (*) và xem xét cẩn thận.
(*) NT: siêu âm đo độ mờ da gáy của thai nhi.
Tôi im lặng.
Thực ra không phải là Cố Tiêu không có mặt, ngày nào anh ta cũng ở bệnh viện, chỉ là không đi khám thai với tôi mà thôi.
Đến mặt tôi anh ta còn chẳng muốn thấy chứ đừng nói là đi khám thai với tôi.
Nếu có thể quay lại hôm họp lớp đó, có lẽ anh ta không muốn gặp tôi nữa đâu.
“Đứa bé không có vấn đề gì đâu.” Bác sĩ Lưu cầm phiếu kết quả chỉ cho tôi: “Trông mập mạp đáng yêu chưa này.”
Tôi nhìn hình người nhỏ bé trên ảnh siêu âm, lòng chợt nhen nhói một thứ cảm xúc khác lạ.
Sinh linh thật kỳ diệu, nó nhỏ vô cùng.
Nhưng dù chỉ là một khối nhỏ như vậy, tôi lại nhìn sơ sơ hình dạng cánh tay và đôi chân nó.
Cái đầu tròn tròn chiếm đến 2/3 cơ thể rồi.
“Một tuần nữa là có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-giai-co-mot-mai-nha/2937098/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.