25
Trong một phút im lặng, tôi khẽ quay đầu lại cho anh ấy xem tai phải của mình: “Cố Sách, mấy cái tát mà anh để cho mấy tên côn dồ đó chặn tôi trong ngõ suýt nữa thì thủng màng nhĩ, thính lực của tôi chỉ còn lại 60%."
"Anh có bao giờ nghĩ rằng tôi có thể sẽ bị chúng cưỡ.ng hiế.p chưa?"
“Công việc mới bố trí cho tôi khiến niêm mạc dạ dày của tôi bị ăn mòn, ngày nào tôi cũng phải uống thuốc giảm đau mới có thể tiếp tục làm việc, nhưng hết cách, tôi rất thiếu tiền. Công việc trước đây tôi không phải chịu quá nhiều vất vả, nhưng anh vì trút giận cho Vu Điềm mà khiến tôi không thể làm công việc đó nữa.”
Sắc mặt Cố Sách tái nhợt: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
"Anh có biết tại sao tôi bị bệnh dạ dày không? Khi trận động đất xảy ra, tôi không hề có mặt ở bất kỳ siêu thị nhỏ nào. Tôi chỉ có đủ thức ăn cho chúng ta trong sáu ngày."
Trong mắt anh hiện lên vẻ kinh ngạc, đến nỗi không tự chủ được buông bàn tay đang nắm chặt tay tôi ra.
"Đó là lý do tại sao tôi rất yếu trong hai ngày cuối. Tôi đã để lại cho anh số thức ăn còn lại. Tôi không muốn chế.t, nhưng không hiểu sao tôi vẫn làm như vậy."
Tôi không biết nói nhưng lời này là tàn nhẫn đối với anh ấy hay tàn nhẫn với chính bản thân mình: “Tôi quá đói, chỉ biết vốc một nắm cát đá nhét vào mồm. Sau khi được cứu sống, bác sĩ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu/2937227/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.