🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cổng lớn Tây Sơn tự chỉ còn lại một bên cánh cửa, Lý Do Hỉ đưa cây hoa mẫu đơn nhỏ cho Thập Dương, “Đi đi, tiểu kiếm linh, đi bắt Mẫu đơn hoa yêu về đây, chị tin em có thể làm được. Chú ý an toàn.”
Thập Dương nhận lấy, ôm vào lòng, “Em vung một kiếm chém chết ả ta có phải là đỡ mệt không.”
Lý Do Hỉ nói: “Điểm Đăng cũng có lòng riêng của lão đi, nợ phong lưu mà. Hoặc là lão ta vẫn kỳ vọng ả có thể cải tà quy chính.”
Thập Dương lắc đầu, “Cải tà quy chính, nói thì dễ lắm. Em thấy ả sẽ không đâu.” Mặc dù lời như thế, nhưng không ngừng bước chân. Cậu ấy cầm tay Lý Viên Viên, cô bé xoay người vẫy tay với Lý Do Hỉ, nhảy lò cò đi cạnh Thập Dương.
Lý Do Hỉ nhìn thấy họ đi xa rồi, cảm thán trong lòng — Thập Dương ơi Thập Dương, dù thế nào cũng không được lãng phí cơ hội gặp gỡ riêng tư mà chị tạo ra cho hai đứa đâu đấy!
Quay vào trong chùa, Lý Do Hỉ hỏi Vô Tình, “Nên làm gì tiếp theo đây?”
Vô Tình đã chuẩn bị xong hành lý, “Đi cùng với bần tăng.”
Bách Lý Lộ Lộ tò mò, “Đi đâu cơ?”
Vô Tình nói: “Minh Sa cốc.” Dứt lời, tự mình đi ra cửa trước.
Mọi người chỉ đành nhấc chân đuổi theo, vừa đi không xa thì thấy Kim Kiên bước đến ở đối điện. Lý Do Hỉ và Bách Lý Lộ Lộ nhìn nhau cười.
Kim Kiên đi thẳng đến trước mặt Bách Lý Lộ Lộ, mặt cười ngây ngô: “Bách Lý cô nương.”
Bách Lý Lộ Lộ nhoẻn miệng cười với hắn, “Anh đến rồi à, cùng đi đi!”
Bách Lý Minh Minh nhíu mày, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ theo sát Bách Lý Lộ Lộ. Hai chàng trai, một trái, một phải, bảo vệ cô nàng ở giữa.
Lý Do Hỉ đành đi cùng với Vô Tình, “Vô Tình đại sư, ông thật sự không muốn quay về Hải Thành Đông giới à? Kể cả ông không cần vợ thì cũng phải cần con trai, con gái chứ? Ông không nhớ họ à?”
Thế mà Vô Tình đại sư hệt như pháp danh của ông ta, ngoảnh mặt làm ngơ với một đống câu hỏi mà Lý Do Hỉ bắn liên hồi. Dáng người cao ngất, mắt nhìn phía trước, bước chân kiên định.
Lý Do Hỉ nhún vai — Được rồi.
Dọc đường đi, Kim Kiên và Bách Lý Lộ Lộ nói cười suốt. Lý Do Hỉ quay đầu nhìn mấy lần, khuôn mặt Bách Lý Minh Minh ẩn dưới mặt nạ, chẳng nhìn ra được biểu cảm gì.
Đoàn người đến Minh Sa cốc, yêu quái ở đây đã bị diệt sạch từ lâu, trong ngoài đều được thu dọn sạch sẽ, nhìn không ra một chút dấu vết nào. Vô Tình lấy một cái bồ đoàn trong tay áo ra, bắt đầu ngồi thiền trước của sơn động.
Lý Do Hỉ mù mịt đầy đầu, “Chúng ta phải làm thế nào?”
Vô Tình nói: “Đợi.”
“Ờ…..” Nàng gãi đầu, thế thì đợi thôi. Nhưng mà, Vô Tình đại sư cao ngạo, lạnh lùng thật đấy.
Lý Do Hỉ nhìn trái, ngó phải, dứt khoát tìm một cái gò đất, trèo lên trên ngồi. Nghĩ ngợi, lại lấy sáo huân ra gọi cho Ngọc Trụy Nhi.
Giọng nói của Ngọc Trụy Nhi tràn ngập sự vui vẻ, “Chị gái! Rốt cuộc chị đã gọi em rồi! Tìm được cha em rồi à?”
Lý Do Hỉ nói: “Ừ. Trụy Nhi, đang làm gì thế?”
Ngọc Trụy Nhi nói: “Mẫu hoàng phạt em chép sách, phải chép năm trăm lần đấy!”
Lý Do Hỉ nhìn Vô Tình đang ngồi dưới chân gò đất, cố ý nói to tiếng: “Ồ? Vì sao lại phạt em chép sách thế?”
Ngọc Trụy Nhi tủi thân cực kỳ, “Vì hôm qua em chống đối quý nhân của mẫu hoàng.”
Lý Do Hỉ hỏi: “Quý nhân gì?”
Ngọc Trụy Nhi trả lời, “Chính là cha dượng mà mẫu hoàng tìm cho em.”
“Ơ…..” Lý Do Hỉ gãi đầu, “Em đang đùa đấy hả? Tình cảm giữa mẫu hoàng và cha em sâu như biển, sao có thể tìm cha dượng cho em được?”
Ngọc Trụy Nhi gấp gáp, “Thật đấy! Năm ngày sau, ông ta sẽ được sắc phong chính thức! Mẫu hoàng em thích ông ta lắm!”
Lý Do Hỉ nhìn về hướng Vô Tình đại sư, ông ta vẫn chẳng có chút phản ứng nào, nét mặt không gợn sóng y như cũ. Quả thật đã chặt đứt quan hệ với thế tục, không bận tâm một chút nào rồi sao? Nàng chỉ đành cười ha ha, vội ném ra một câu: “Rảnh sẽ tìm em!” Nhanh chóng tắt liên lạc.
Ài, thế này khó rồi đây. Giao hoàng đã có niềm vui mới, mà Vô Tình đã nghĩ thông rồi, muốn làm người thừa kế của Điểm Đăng, chọn làm trụ cột của Tây Sơn tự rách rách nát nát. Chỉ còn mỗi Ngọc Trụy Nhi đang chờ mong một cách ngốc nghếch thôi.
Lý Do Hỉ không đành lòng nói cho cậu ta biết, vẫn quyết định cứ xem xét cái đã, biết đâu sẽ xuất hiện cơ hội xoay chuyển việc này thì sao.
Lý Do Hỉ nhìn thấy Bách Lý Minh Minh khoanh tay dựa vào vách động dưới chân gò, lạnh lùng nhìn Kim Kiên đang phô diễn cơ ngực, cơ bụng, cơ bắp cánh tay rắn chắc của mình cho Bách Lý Lộ Lộ xem.
Cả người Kim Kiên nhiễm một lớp màu sắc như kim loại, giơ cánh tay đến trước mặt Bách Lý Lộ Lộ, “Cô sờ thử xem.”
Nàng ấy tò mò, giơ một ngón tay ra ấn xuống, ngạc nhiên hô lên: “Oa, cứng thế! Giống như thép vậy!”
Kim Kiên cười chất phác, “Đây là tuyệt kỹ độc môn của Kim Cương phái chúng tôi, Cương cân thiết cốt (gân thép, xương sắt),toàn thân như được đúc đồng, cứng rắn vô cùng, đao thương bất nhập!”
Bách Lý Lộ Lộ vỗ tay, “Oa! Lợi hại quá!”
Lý Do Hỉ nhảy từ trên gò đất xuống, “Minh Minh, cậu đi với tôi ra ngoài xem có manh mối gì không, cứ đợi ở đây mãi cũng chẳng được gì.”
Bách Lý Lộ Lộ quay đầu, nói: “Minh Minh đi đi, ở đây có Kim Kiên rồi, Kim Kiên rất lợi hại đấy!”
Bách Lý Minh Minh gật đầu, thẳng người dậy, đi với Lý Do Hỉ. Minh Sa cốc có rất nhiều gò đất và hang động to to nhỏ nhỏ khác nhau. Lý Do Hỉ và Bách Lý Minh Minh đi dần ra phía ngoài, nàng dừng chân lại, nói: “Minh Minh này, cậu đối với Lộ Lộ, trừ chức trách hộ vệ ra thì không có tình cảm gì khác à?”
Bách Lý Minh Minh quay sang nhìn nàng, “Gì cơ?”
Lý Do Hỉ nói: “Bất kể cô ấy gả cho người ta hay là kén rể về, tương lai sẽ luôn có người có thể thay thế vị trí của cậu, bảo vệ cô ấy thay cậu. Cậu sẽ không thể đi theo cô ấy cả đời được. Nếu có một ngày này, cậu định làm thế nào? Đương nhiên, với tu vi của cậu, tự nhiên kiếm sống không phải là vấn đề. Nhưng cậu hiểu tôi nói không phải là điều này, mà là, rốt cuộc cậu có tình cảm gì với Lộ Lộ không? Cậu thấy cô ấy liếc mắt đưa tình với người ta thì cảm thấy thế nào?” Nói đến đoạn cuối, giọng điệu đã mang theo chút ý trêu chọc và vui sướng khi người khác gặp họa.
Bách Lý Minh Minh lại trả lời không đúng trọng tâm: “Mạng của tôi là thành chủ cho, cả đời này tôi sẽ không rời khỏi Bách Lý gia, kể cả phải làm một gia nô hạ đẳng nhất.”
Lý Do hỉ nói: “Đương nhiên việc này không thành vấn đề. Nhưng cô ấy sẽ có bị hôn phu của mình, cậu sẽ không thể lại canh giữ một tấc không rời giống như bây giờ nữa. Có lẽ, cậu cũng sẽ có gia đình và trách nhiệm của riêng cậu.”
Bách Lý Minh Minh nhìn sa mạc vô hạn, vô biên, cát mịn bị gió thổi trôi đi, hệt như sóng gợn trên mặt hồ. Ánh mặt cậu ta kiên định, “Trong lòng tôi biết rõ phải làm thế nào. Nhưng mà, vẫn phải cảm ơn cô.”
Lý Do Hỉ đá cát dưới chân, “Tôi thấy Lộ Lộ rất thích Kim Kiên đấy. Cậu mà không nắm chắc thì chỉ sợ không có cơ hội đâu.”
Bách Lý Minh Minh cười, giọng điệu thoải mái: “Tôi và tiểu thư cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ sợ trên đời này chẳng có ai hiểu tiểu thư hơn tôi. Tự tôi sẽ có cách.”          
“Hả?” Lý Do Hỉ hứng thú hẳn lên, “Câu này của cậu là có ý gì?”
Bách Lý Minh Minh không trả lời, chỉ nhìn ra xa, nói: “Có người đến!”
Lý Do Hỉ nhìn theo, quả nhiên, phía sau cồn cát nhấp nhô, một đội người ngựa đang đi về hướng này.
“Đi! Quay lại!” Bách Lý Minh Minh nói.
Về đến cửa động, Lý Do Hỉ chạy đến trước mặt Vô Tình, gấp gáp: “Vô Tình đại sư! Bên ngoài có người đang đi đến đây!”
Cuối cùng Vô Tình cũng mở mắt ra, nói một câu không nóng cũng chẳng lạnh, “Mấy người nấp đi.”
Lý Do Hỉ nói: “Còn chưa biết là địch hay là bạn, một mình ông không sao chứ?”
Vô Tình chẳng để ý đến nàng. Lý Do Hỉ nhất thời cảm thấy mình như đứa ngốc — Có ai đến nói cho tôi biết rốt cuộc là vì sao không? Tốt xấu gì chúng ta cũng là cùng đội mà, ông thế này quả thật là không cho tôi mặt mũi gì cả.
Vẫn là Kim Kiên phải đi đến, nói: “Làm theo lời của đại sư đi, chúng ta nấp trước đã.” Thế là bốn người cùng trốn sau một gò đất. Không lâu sau, thật sự nhìn thấy một đội người ngựa toàn mang dáng vẻ quái dị đi đến trước mặt Vô Tình.
Đi đầu là một nữ yêu với tướng mạo hơi tục tằng, trên đầu còn có một cặp sừng trâu cực đại. Nàng ta lấy một bức chân dung trong người ra, mở trước mặt Vô Tình, cúi người xuống để so sánh một chút, “Chàng chính là Vô Tình?”
Vô Tình hơi nhếch khóe miệng, “Đúng thế.” Ý cười toát ra từ đáy mắt ông ta, như mưa phùn ngày xuân rơi lất phất, như cơn gió nhẹ không biết từ đâu ra thoảng qua trên cánh đồng đại mạc bát ngát.
Nước miếng của Ngưu yêu kia sắp chảy ra vạt áo rồi, không nhịn nổi mà vươn tay, ngơ ngẩn: “Thật, thật đẹp…..” Không ngờ, còn chưa chạm vào ông ta thì đã bị áo cà sa trên người ông ta bắn bay ra ngoài ngay lập tức.
Ngưu yêu ngã lăn ra đất, còn chưa phản ứng lại được, “Sao, sao lại thế này! Vừa rồi ai đánh ta?”
Một tiểu Ngưu yêu bên cạnh nàng ta đến đỡ nàng ta dậy, “Đại vương! Chính là cà sa của hòa thượng đánh ạ!”
Vô Tình cúi đầu, giọng điệu mang chút đau thương, “Thật không dám giấu diếm, tiểu tăng bị yêu nhân dùng tà vật phong ấn. Thật sự bất đắc dĩ mới đưa thiếp quảng cáo, tìm người hữu duyên giúp giải phong ấn. Sau khi thành công, tiểu tăng tất hoàn tục, lấy thân báo đáp ân nhân!”
“A! Lấy thân báo đáp, là thật! Vậy phải cứu chàng thế nào đây!” Nữ yêu xoa tay, hơi có vẻ không thể đợi được nữa.
Tiểu Ngưu yêu bên cạnh nàng ta nói: “Đại vương, ngài quên à, không phải chúng ta đến Dương Thiền Tông giới là để đi tìm thứ mà yêu tộc đồn nhau có thể trở nên mạnh hơn, gọi là gì gì uế khí nhỉ! Nghe nói, đây chính là một phần chân thân của Đại Ma Vương Xích Huyết giới năm đó đấy! Đạt được thì sẽ có sức mạnh vô tận, không những Đại vương có thể trở nên mạnh hơn, mà còn giải được phong ấn cho hòa thượng, ôm người đẹp về nữa đấy!”
Nữ yêu vỗ đùi, quát to một tiếng được. Sau đó nhìn bốn phía, “Thế bây giờ uế khí kia ở đâu? Ta đi lấy nó ngay!”
Vô Tình tranh thủ nói: “Thật ra tiểu tăng có nghe nói, ở chỗ sâu trong sa mạc, nơi Táng Tinh hải di động. Nhưng mà nơi đó nguy hiểm trùng trùng, chỉ có người dũng cảm vô cùng mới có thể đến được.”
Nữ yêu đứng dậy đột ngột, thân hình biến to cao lên ngay lập tức, rất nhanh đã như một tòa núi nhỏ, “Chàng thấy ta có to cao không? Có trâu bò (khỏe mạnh) không?”
Vô Tình ngẩng đầu nhìn nàng ta, hơi cười, “Tư thái Đại vương làm người ta kính ngưỡng.”
Nữ yêu kia cười hề hề, lại biến thành kích cỡ thông thường, gọi một đám tiểu đệ đến, “Đi! Bây giờ đi Táng Tinh hải!” Một đám yêu quái vây quanh nàng ta, tru lên rồi rời đi. Đi được vài bước, nữ yêu lại quay đầu, nháy mắt với Vô Tình, “Hòa thượng xinh đẹp! Đợi ta đến cứu chàng!”
Vô Tình hơi gật đầu, “Tiểu tăng ở đây đợi Đại vương khải hoàn.”
Nữ yêu cười thẹn thùng, xoay người, bước nhanh rời đi.
Lý Do Hỉ trốn sau gò đất, nhìn mà muốn chết — Sao nghe đoạn lời thoại kia của Vô Tình cứ như nghìn vàng cầu con vậy.
Nàng nhăn mặt thành cái giẻ lau: “Đây là chuyện gì thế này? Trước đây tôi nghe nói trí lực của yêu quái khá thấp, nhưng không ngờ lại thấp đến tận trình độ này.” Mà vừa nhớ đến Lý Viên Viên, lại bình thường trở lại một cách nhanh chóng, dường như cô nhóc kìa càng ngốc hơn đấy.
Quả nhiên ông trời rất công bằng, cho yêu tộc sức mạnh to lớn, lại lấy đi não của họ.
Còn tiểu Ngưu yêu kia nữa, thật sự không phải là gián điệp Điểm Đăng phái đến nằm vùng trong đám yêu quái à?
Đột nhiên Bách Lý Minh Minh nhớ đến cái gì đó, lấy trong người ra một tờ giấy, mở ra xem. Bốn người áp sát thành một rúm để nhìn thử, chữ trên giấy xiêu xiêu xẹo xẹo, không biết là viết cái gì. Nhưng bên trên có một bức chân dung, chính là Vô Tình.
Lý Do Hỉ hỏi: “Đây là cái gì?”
Bách Lý Minh Minh nói: “Nhìn thấy cái này trong một trấn nhỏ, kí hiệu bên trên chỉ có yêu tộc mới hiểu được. Vẫn là Thập Dương nói cho tôi biết, ý chính không khác điều Vô Tình đại sư vừa nói cho yêu quái kia.”
Lý Do Hỉ nói: “Quá tuyệt vời! Nhìn Vô Tình đại sư có vẻ lãnh tâm, lãnh phế, khi hữu tình lên một cái là thật sự làm cho người ta không chống đỡ nổi.”
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Ngưu yêu: Chàng thấy ta trâu bò không?
Vô Tình: Không thấy!
~~~~~~~~~~
Ngát dịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.