Hôm sau, mọi người tạm biệt Liễu Như Khanh ở rừng trúc. Liễu Như Khanh ấp a ấp úng hồi lâu, rốt cuộc nói: “Tôi, tôi cũng muốn đi.” Thập Dương trừng hắn ta, “Anh đi làm gì!” Lý Do Hỉ nói: “Sao em hung dữ thế, Liễu huynh người ta có lòng tốt thu nhận và giúp đỡ chúng ta, muốn đi thì cùng đi mà.” Thập Dương nói: “Không được, tâm tư tên này bất chính. Em không cho phép. Em phụng mệnh của Đại Ma Vương coi chừng chị, không cho chị tranh thủ dịp Ma Vương hôn mê mà đứng núi này trông núi nọ.” Nói xong lại nhìn Liễu Như Khanh, “Còn anh nữa, chị ấy đã là phụ nữ có chồng rồi, đừng có mà nhớ thương gì.” Lý Do Hỉ hả một tiếng, “Đã khi nào em thấy mắt chị nhìn ngang liếc dọc hả! Còn nữa, chàng nói với em những điều này lúc nào?” Thập Dương hừ lạnh, “Lúc chị không biết! Việc Bắc Cung Từ coi như xong, bây giờ em phải chắn trước mặt chị, phòng ngừa mấy người dụng tâm kín đáo tranh thủ cơ hội!” Liễu Như Khanh sờ nhuyễn kiếm ở thắt lưng, hận không thể chém cậu ấy thành mấy khúc. Thập Dương nghênh đón ánh mắt giết người của hắn, “Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi là tiểu sư thúc của anh đấy! Tốt nhất là anh nhìn cho rõ vị trí của mình đi!” Lý Do Hỉ cười pha trò, muốn giảm bớt lúng túng, “Haizzz! Quên đi, trách tôi đẹp đến mức quá đáng. Thật ra chẳng đáng ngạc nhiên tý nào. Cùng tồn tại dung mạo xinh đẹp và trí tuệ, khí chất và tao nhã, tài hoa và quyến rũ như bà đây, một tồn tại như thần tượng đấy. Là người đều sẽ quỳ dưới váy thạch lựu này, không ngạc nhiên, không ngạc nhiên.” Nói xong thì khoát tay, lặng lẽ về phòng thu dọn đồ đạc. Thấy bóng lưng nàng đi xa, Liễu Như Khanh cụp mắt, quay người rời đi. Đợi đến sau khi mọi người rời khỏi, hắn quay lại phòng, vừa nhìn đã thấy một viên dạ minh châu cực đại ở trên bàn, tản ra ánh sáng dịu dàng mờ ảo. Hắn cười khổ, quả là vẫn phân rõ ràng như thế sao. Đương nhiên là Bách Lý Lộ Lộ và Bách Lý Minh Minh đi cùng nàng, một đội năm người đi ra khỏi rừng trúc, đến bên bờ sông, đột nhiên Bách Lý Lộ Lộ dừng chân, nói: “Chúng ta muốn đi đâu thế?” Lý Do Hỉ quay đầu nhìn nàng ấy, “Dương Thiền Tông giới ý.” “Hả?” Bách Lý Lộ Lộ nói: “Đi đâu thì tôi chẳng sao cả, chỉ là tôi nghe nói Dương Thiền Tông giới ở sâu trong đại mạc, khoảng cách đi lại rất xa xôi, chúng ta cứ đi như thế này á?” Đúng là đã nói đến vấn đề mấu chốt, vốn thời gian đã không nhiều, đi như thế này chắc không được nửa đường mà mạng nhỏ đã ô hô rồi. Lý Do Hỉ gặp khó, “Thế làm thế nào mới tốt, chỉ có thời gian một tháng thôi.” Trong năm người, có ba người không biết ngự kiếm, một thanh kiếm cũng chỉ có thể mang hai người. Ba người phi hành trong cự ly ngắn thì được, thời gian dài sẽ dễ bị quá tải, lật xe, phải thả một người xuống. Mấy người nhìn nhau, Bách Lý Minh Minh đề nghị: “Hay là gọi Liễu huynh?” “Không được!” Thập Dương phủ quyết ngay lập tức, “Tôi có cách, chúng ta có thể cưỡi người chim đi.” “Người chim?” Mọi người trăm miệng một lời. Thập Dương gật đầu, gọi kiếm ra, biến nó thành cự kiếm dài tận sáu, bảy thước, “Lên đi, chúng ta đi Tần phủ tìm anh em sinh ba, dựa vào quan hệ của họ để tìm mấy người chim đến, bay thẳng đến đó.” Lý Do Hỉ vỗ tay, “Được đấy, được đấy!” Lập tức nhảy lên kiếm, bám vào vai Thập Dương, “Thế còn chờ gì nữa, mau đi thôi!” Lý Viên Viên cũng nhảy lên, rồi nhảy ra đằng trước ôm thắt lưng Thập Dương. Bách Lý Minh Minh nhìn một cái, thế còn đợi gì nữa, đi thôi, cũng rút kiếm đen ra. Khoảng cách từ Bất Hàm sơn đến Tam Xuyên không xa. Năm người ngự kiếm đến Tần phủ, tự nhiên là không miễn được một màn khách sáo, mọi người giới thiệu lẫn nhau, không khí rất hòa hợp. Anh em sinh ba vừa nghe, lập tức gửi thư đến Lưu Vân đảo, xin giúp đỡ. Thập Dương còn dặn dò, “Tốt nhất là phái một mẫu điểu đến đây, để chở một mình chị tôi.” Lý Do Hỉ rất tức giận: “Sao mà chị thấy em mới là ông chồng chị đấy! Đến cả công điểu cũng không được cưỡi! Quả thật là vô lý!” Bách Lý Lộ Lộ rất hào phóng, “Nếu thế thì đều là bạn bè, tôi mời mọi người ăn cơm.” Tần Hồng Hồng nói: “Thế sao được, mọi người từ xa mà đến, nên để chúng tôi mời mới đúng.” Về việc tiêu tiền, Bách Lý Lộ Lộ chưa từng thua ai bao giờ, “Không được! Thế nào cũng phải để tôi mời, nhà tôi là thủ phủ của thế giới tu chân đấy!” Tần Hồng Hồng không nhường việc nhân nghĩa cho ai, “Thế nhà chúng tôi cũng không kém, cả vùng Trung Xuyên này đều là nhà chúng tôi đấy.” Lý Do Hỉ đứng ra, giơ hai tay lên cao, “Được rồi, được rồi, mấy người chung đi, mỗi người một nửa. Tôi và Thập Dương, Viên Viên là ăn chực, thỏa mãn mấy người, được chưa?” Tuân thủ nguyên tắc không xin đồ tốt nhất, chỉ xin đồ đắt nhất, một đám người hùng hùng hổ hổ tiến vào một sơn trang xa hoa nhất, đắt đỏ nhất ở Thượng Xuyên. Sơn trang được xây dựng ở lối vào Tuyết sơn. Trừ nguyên liệu nấu ăn tự nhiên, nguyên nhân ở đây đắt đỏ còn có hoàn cảnh nữa. Nghe nói là làm mô hình nho nhỏ phỏng theo bốn kỳ cảnh ở Hạnh Hà Vãn Nguyệt, nơi ở của Thánh nữ, chỉ riêng trận pháp vận hành đã tốn lượng lớn linh thạch mỗi ngày. Mọi người chọn Thanh Hà Nhã Vận, một trong bốn kỳ cảnh. Giữa hồ sen có một cái đình nhỏ hình lục giác, mái nhọn, ngói đỏ, cột xanh. Xung quanh đình là lá sen vô biên, sen hồng nở rộ, gió nhẹ đưa đến hương hoa say lòng người. Bách Lý Lộ Lộ phe phẩy quạt lông, ngồi xuống trước, nhìn trái nhìn phải, đưa ra đánh giá: “Bình thường thôi mà.” Lý Do Hỉ nhìn thực đơn một lúc lâu, cũng chẳng có hình ảnh để tham khảo gì cả, dứt khoát nói: “Chọn những món đắt nhất đi, đưa lên một nửa quyển thực đơn trước, không đủ lại gọi tiếp.” Người làm mỉm cười, cúi người đáp ứng, rồi đi chuẩn bị. Không bao lâu sau, rượu thịt được mang lên, Lý Do Hỉ đứng dậy, “Nào, nào, nào, hiếm khi tụ tập, làm một chén nào.” Mọi người đều đứng dậy, chạm cốc với nhau. Rượu là rượu ngon, món ăn cũng ngon, sau mấy tuần rượu, không khí cũng bắt đầu sống động hơn hẳn. Bách Lý Lộ Lộ đánh giá Lạc Hà từ trên xuống dưới, sáp đến bên tay Lý Do Hỉ, khẽ nói: “Hắn là Thống lĩnh hộ vệ? Tam phụ thân của tôi cũng là Thống lĩnh hộ vệ! Cũng là thuộc hạ dưới trướng Ma tôn như Trầm Nghiên?” Lý Do Hỉ ừ hứ một tiếng, Bách Lý Lộ Lộ vuốt cằm, nói: “Cảm giác cũng rất thích hợp với tôi đấy.” Lý Do Hỉ nhanh chóng bịt miệng nàng ấy, “Đại tiểu thư ơi, đừng nói lung tung! Người ta đã thành thân rồi, cẩn thận lát nữa lại đánh nhau đấy.” Bách Lý Lộ Lộ chẳng thèm để ý: “Thành thân rồi cũng có thể hòa li mà, lẽ nào Tứ Hà thành chúng tôi lại không có tiền như cái nơi núi non hẻo lánh này à?” Lý Do Hỉ gắp một đũa rau nhét vào miệng nàng ấy, “Ăn đồ của cô đi!” Tần Thải Thải ngồi bên phải Lý Do Hỉ, sao không nghe được cơ chứ. Nàng ấy không đổi sắc mặt, huých cánh tay Lạc Hà, dịu dàng nói: “Phu quân, người ăn muốn ăn món kia.” Lạc Hà ừ một tiếng, đứng bật dậy, giơ tay ra gắp rồi lại đưa đến tận bên miệng nàng ấy, “Nương tử, ăn.” Khóe miệng Tần Thải Thải mỉm cười, “Cảm ơn phu quân nhiều!” Bách Lý Lộ Lộ liếc trắng mắt. Thập Dương đang bóc tôm cho Lý Viên Viên, ánh mắt Lý Viên Viên nhìn tay cậu ấy không chớp, hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì. Thập Dương bóc xong thì bón luôn vào miệng cô bé, lau tay rồi mới nói với Bách Lý Lộ Lộ: “Thế thì còn chẳng bằng cô tìm anh em sinh ba đi, một phát được ba người, đủ sống.” Anh em sinh ba lắc đầu, “Thế không được, chúng tôi đã định thân rồi.” Bách Lý Lộ Lộ hứ một tiếng, “Thế cũng quá là không thú vị, ba người giống hệt nhau. Tôi muốn tìm thì cũng phải tìm người không giống nhau, đổi cách lấy lòng tôi.” Thập Dương nói: “Ờ.” Lý Viên Viên được ăn ngon, chép miệng, trên mông lại như bị mọc kim, xoay đến xoay đi. Thập Dương ấn cô bé lại, cau mày: “Ngồi yên!” Lý Viên Viên thuận thế ôm cổ cậu ấy, cong môi lên chụt một cái, lưu lại trên mặt cậu ấy một dấu son môi dầu mỡ. Thập Dương lộ vẻ ghét bỏ, hai má lại phiếm hồng. Bách Lý Lộ Lộ cong khóe miệng cười: “Cậu vẫn nên lo cho cậu trước đi đã.” Bách Lý Minh Minh bận gắp thức ăn không ngừng cho nàng ấy, “Tiểu thư, không có ai thì còn có tôi mà?” Khuôn mặt cười của nàng ấy lại sụp xuống. Cả một bữa cơm, trừ Lý Do Hỉ và Lý Viên Viên, mọi người ai nấy đều có một bụng việc xấu. Không dễ dàng gì mới ăn xong, tất cả đều thở phào. Lý Do Hỉ chỉ thấy vẫn chưa đủ xả láng, đợi đến Dương Thiền Tông giới rồi, chỉ sợ sẽ không còn nhiều món ngon thế này nữa. Ăn xong, người làm lại đến dọn dẹp, mang hoa quả, trà bánh lên. Ngồi ở trong đình đợi một buổi chiều, thấy mấy con chim to đang bay từ chân trời xa xa đến gần, đáp xuống khoảng đất trống bên hồ sen. Vũ tộc Lưu Vân đảo có một đôi cánh trắng cực lớn ở sau lưng. Thật ra bình thường cũng nhận chút việc đưa đón khách kiếm sống. Chỉ là đám vũ nhân không thông minh cho lắm, đếm số cũng không giỏi. Vì đề phòng bị hố, cơ bản là rất ít đón khách lẻ. Lần này cũng do nể mặt anh em sinh ba nhà họ Tần mới phái người đến. Về phần tiền nong gì đó, vì là thông gia tương lai, coi như trợ giúp đi. Mấy vũ nhân này vẫn chưa hóa hình hoàn toàn, trừ một đôi cánh to ra, trên mặt, trên người vẫn đầy lông chim, ngược lại, trạng thái này lại rất thích hợp phi hành, sức bền cũng rất mạnh. Chỉ có đầu lĩnh mới có thể nói chuyện. Mỏ chim khép khép mở mở, nói cũng không lưu loát, ý tứ đại khái là nhất định sẽ đưa các vị đến nơi an toàn. Mọi người chào tạm biệt, mỗi người cưỡi một con chim to, vũ nhân vỗ hai cánh, gió xoáy nổi, nhún chân bay lên. Tần Thải Thải, Lạc Hà và anh em sinh ba nhìn theo tiễn họ bằng mắt. Lý Do Hỉ nằm bò trên lưng chim, quan sát cánh đồng tuyết và dãy núi vô ngần, tuyết đen chứa đầy tro bụi núi lửa hầu như đã bao phủ cả Sương Lâm giới, duy chỉ có Định Bắc cung được kết giới vây quanh kia như một viên minh châu giữa tro bụi, rạng rỡ, huy hoàng. Cuối cùng cũng rời đi rồi, nhớ đến những lời Bắc Cung Từ nói lúc sắp chia tay, nàng không khỏi cảm thán trong lòng. Bắc Cung Từ từng nói, Điểm Đăng đại sư đã từng xem cho hắn, nói kiếp này hắn sẽ cô độc đến già. Nàng thở dài không tiếng động trong lòng, chỉ cảm thán đúng là ai có số nấy. Ôm chặt cổ chim, vùi đầu vào lông chim ấm áp, tránh né gió lạnh. Đội chim bay suốt một đường về tây, xa rời Tuyết sơn, thời tiết hơi ấm áp lên một chút. Trên thảo nguyên bao la, rộng lớn, đàn dê đi chuyển trên thảm cỏ, màu trắng trên bình nguyên cứ như những ngôi sao rơi xuống tùy ý. Mặt trời ngả về tây, mây tím kiều diễm, sáng lạn. Ánh chiều tà nhiều thêm mấy phần dịu dàng, tình cảm, không khí ẩm ướt mà sạch sẽ. Cả người nàng chìm trong lông chim xõa tung mềm mại, vươn tay ra, gió luồn qua kẽ tay, tóc dài bay bổng, góc áo lượn sóng. Đáng tiếc, thời khắc thế này mà lại không thể hưởng thụ cùng chàng. Thời gian cấp bách, mấy ngày nay cũng chẳng nghỉ ngơi gì cả. Đến cả Bách Lý Lộ Lộ yếu ớt cũng chưa kêu mệt tí nào, đói thì ăn lương khô, uống nước, buồn ngủ thì ngủ luôn trên lưng chim. Vũ nhân Lưu Vân đảo cũng chẳng cảm thấy mệt nhọc, trước hành trình di chuyển lặn lội đường xa, loài chim sẽ ăn rất nhiều, tích mỡ lại, có thể phi hành nghìn dặm mà không cần nghỉ ngơi. Phi hành liên tục bốn, năm ngày, phía chân trời dần xuất hiện một dải vàng óng, là nơi giao giữa thảo nguyên và sa mạc. Mọi người không khỏi chấn động trong lòng, sắp đến rồi! Đám vũ nhân cũng quạt cánh, mau đi thôi. Chỉ là càng đến gần, sắc trời biến thành âm u, nặng nề, với tốc độ cực nhanh. Dải cát vàng nơi chân trời không ngừng mở rộng về phía trước. Thoáng chốc, gió xoáy nổi lên, trong không khí có vô số hạt cát nhỏ. Thập Dương sợ hãi kêu một tiếng, “Mau dừng lại, là bão cát!” Nhưng dường như chỉ trong nháy mắt, còn chưa kịp phản ứng, cát vàng đã quét đến đây, đội chim bị bao phủ trong chớp mắt, chỉ thấy một màu vàng nhạt ở trước mặt. Lý Do Hỉ cảm thấy một lực hút rất mạnh quét qua, thân thể nàng như con diều đứt dây, bị cuốn vào mắt bão. Hệt như bị ném vào trong máy giặt, xoay tròn quay cuồng không ngừng, rất nhanh đã mất đi ý thức. ~~~~~~~~~~ Ngát dịch. (1) Bài hát cuối phim “Hành tinh vui vẻ”, phim truyền hình khoa học viễn tưởng cho thiếu nhi của Trung Quốc. Xem thêm về bộ phim ở đây: https://baike.baidu.com/item/%E5%BF%AB%E4%B9%90%E6%98%9F%E7%90%83/557313. Nghe bài hát ở đây: https://www.youtube.com/watch?v=G5Pzcv-fXNE
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]