Tiệc mừng đã qua quá nửa, khách mời uống rượu đến hứng trí bừng bừng. Bắc Cung Từ kính Tần Nghĩa một li, rời tiệc một mình. Không ai dám đến gần hắn, không ai dám nói chuyện với hắn. Những người có chức có quyền ở đây đều nhớ cảnh yến tiệc đại hôn của Bắc Cung thị ba năm trước. Tiệc cưới của Bắc Cung Giới chủ và Thánh nữ. Đại hôn của Bắc Cung Giới chủ, không cần nghĩ cũng biết được quy mô. Chỉ có điều, hôm đó, lúc cử hành tế điện ở Vạn Tùng lâm, Thánh nữ đã mất tích một cách đột ngột. Tam Xuyên, Sương Lâm lưỡng giới lật tung cả trời lên mà cũng chẳng tìm thấy Thánh nữ. Thánh nữ cứ biến mất như vậy. Mỗi nhà, mỗi hộ đều bị lục soát, nhưng vẫn chẳng có một chút manh mối nào. Bắc Cung Từ giận tím mặt, lưỡng giới bị tuyết rơi rất lớn hơn một tháng trời, nhà nhà hộ hộ đóng chặt cửa lớn, đến cả chó cũng chẳng dám sủa một tiếng. Lúc này đây, Bắc Cung Từ đi đầu phố lớn, đến chỗ nào thì tiếng uống rượu đoán quyền ở chỗ đó bỗng im bặt. Đợi đến khi hắn đi qua, mọi người mới lại náo nhiệt như cũ. Tần Nghĩa lại càng là treo trái tim tít trên cổ họng rồi, may mà hôn sự này là do đích thân Giới chủ đồng ý, ông ta mới dám làm to như thế. Nếu không thì không biết phải hoãn đến năm nào, tháng nào nữa, chỉ sợ chạm phải vảy ngược của hắn. Bàn của anh em sinh ba, Lý Do Hỉ kéo váy, dẫm một chân lên ghế, đang vui vẻ hét hò với Tần Hồng Hồng, “Một con cua a, tám cái chân a, hai càng sắc nhọn to đùng a, mắt liếc ngang a, cổ rụt lại a, bò a bò a qua bãi cát…..” “Hai anh em a, ai uống trước a, lục lục thuận a, ai uống trước a…..” Tần Hồng Hồng hét được một nửa, đột nhiên sờ cổ, run run kéo áo khoác, ngồi xuống ngay ngắn. Lý Do Hỉ đá sang một phát, “Này, này, làm gì thế hả! Có biết chơi không đấy!” Tần Hồng Hồng nháy mắt điên cuồng với nàng. Lý Do Hỉ cau mày, quay đầu lại nhìn, rướn cổ ra sau làm lộ cái cằm thứ hai, “A! Nhìn xem ai đến này! Tiểu Từ Từ à!” Nói xong, cầm li rượu lên đưa đến trước mặt hắn, “Uống đi này!” Hương rượu bốc lên, gò má nàng đỏ rực rỡ như hoa đào, cười đến hơi chói mắt. Rượu rơi vào tà áo hắn, hắn hơi bất mãn, nhíu mày. Anh em sinh ba nhà họ Tần rụt cổ, không dám nói chuyện. Ba chị em Bạch gia Vũ tộc được cha mẹ dặn dò trước khi đến đây là không được nói lung tung trước mặt Bắc Cung Giới chủ. Đương nhiên họ cũng biết chuyện ba năm trước, lúc đó còn được mời đi tham gia tiệc cưới đấy. Thế là một người giả mù, một người giả ngốc, còn một người ngẩng đầu đếm sao. Lý Do Hỉ thấy khuôn mặt hắn ta tràn đầy mất hứng, cũng không vui vẻ, “Ông bạn, đây là ông sai rồi đấy, ngày đại hôn của người ta, mặt mũi ông lại cau có là thế nào đây? Ai nợ tiền à?” Tần Lục Lục nâng tay áo che mặt, quay lưng lại -- Giả vờ không nhìn thấy. Tần Lam Lam gục đầu xuống bàn -- Giả chết. Tần Hồng Hồng nghiêm mặt -- Làm sao bây giờ, thân là lão đại, đối diện còn có đối tượng xem mắt đang ngồi đấy, cảm thấy áp lực lớn quá! Bắc Cung Từ không thể nhịn được nữa, xách cổ áo nàng, bay vút lên, đi mất. Mọi người ở hiện trường thấy rốt cuộc tảng băng di động kia đã đi rồi, cục đá đè nén trong lòng cũng rơi xuống. Tiệc rượu bắt đầu náo nhiệt thật sự, ca múa trợ hứng mới lần lượt biểu diễn. Phần lớn dân chúng Trung Xuyên đã đi ăn tiệc cơ động. Trừ con phố chính ra, những nơi khác vắng vẻ hiếm thấy. Gió lạnh thổi làm nàng rùng mình một cái, cũng hơi tỉnh ra một chút. Bắc Cung Từ cứ tự đi ở phía trước, Lý Do Hỉ bước nhanh đuổi theo, đột nhiên hiểu ra được, nói: “Có phải nhìn thấy người khác thành thân, anh rất ghen tỵ không?” Nói xong lại vòng sang bên phải hắn, “Lúc anh thành thân cũng náo nhiệt thế này sao?” Xong lại vòng về bên trái, “Anh đừng buồn nữa. Thật ra tôi cảm thấy anh đã rất rộng lượng rồi. Quả thật, anh chính là người rộng lượng nhất mà tôi từng gặp! Anh chính là tấm gương!” Bắc Cung Từ đứng lại, kệ nàng vờn quanh ba trăm sáu mươi độ. Một tay Lý Do Hỉ đang cầm bầu rượu, một cái tay khác khoác lên vai hắn, trịnh trọng thừa nhận: “Anh biết không? Thật ra, tôi thật sự bội phục anh vô cùng, vô lượng đấy! Tôi kính hán tử nhà anh!” Nói xong, đưa bầu rượu lên trước mặt hắn, “Uống một ngụm đi mà!” Bắc Cung Từ nhìn ánh nước trong con ngươi nàng, chẳng hề có một chút chế giễu nào, mà là kính ý rất chân thành. “Hứ.” Hắn cười lạnh, kính ý thế nào, hắn không cần cũng thế thôi. Nhìn theo đôi con ngươi ngậm nước dần xuống phía dưới, tầm mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng. Hắn hơi hận, nhưng là có thể trách ai được đây? Đợi lâu như thế rồi mà còn để cho người khác nhanh chân đến trước. Lý Do Hỉ nghiêng đầu nhìn hắn, dí bầu rượu vào miệng hắn, “Uống đi!” Bắc Cung Từ không thể nhịn được nữa, kéo eo nàng một phát, nhét nàng vào trong lòng, giữ chặt cằm nàng. Lý Do Hỉ chớp mắt, “Anh hôn đi!” Đột nhiên, Bắc Cung Từ buông nàng ra, lùi về sau mấy bước, “Không.” Lý Do Hỉ buồn bực, “Vì sao?” Bắc Cung Từ nhìn Lang nha bổng trong tay nàng: “Cô muốn lừa tôi.” “A ha ha ha ha…..” Lý Do Hỉ cười đến lăn lộn trên đất. Bên đường có một sạp mỳ, chắc là ông chủ đi uống rượu rồi, đến cả sạp hàng còn chưa kịp dọn dẹp. Lý Do Hỉ bò dậy, lảo đà lảo đảo đi vào, nhìn một vòng. Xắn tay áo lên vẫy Bắc Cung Từ, “Đến đây, tôi thấy chắc lúc nãy anh cũng chưa ăn gì đâu. Anh đói bụng không? Tôi làm mỳ cho anh ăn. Ăn xong thì hai chúng ta tâm sự thành thật với nhau.” Trong giỏ trúc có mỳ đã thái sẵn rồi, thả thẳng vào nồi nấu là được. Lý Do Hỉ nửa say nửa tỉnh, Bắc Cung Từ sợ nàng không để ý một cái thì đâm cả đầu vào nồi luôn, chỉ đành đứng bên cạnh xem chừng. Nàng nấu mỳ một cách quen thuộc, lại thêm gia vị, nấu xong thì vớt mỳ ra bát, rắc hành thái nhỏ, bưng đến bên bàn, “Đến đây, anh cắm cọc ở đấy làm gì?” Nói xong thì kéo hắn đến ngồi xuống bên bàn. Mặt bàn của sạp mỳ toàn dầu mỡ, Bắc Cung Từ lộ vẻ chán ghét. Nhưng Lý Do Hỉ mặc kệ, ấn vai hắn, ép hắn ngồi. “À, đợi đã, tôi đi lấy ít rượu đến!” Nàng nói xong lại chạy, Bắc Cung Từ quay đầu, thấy nàng xông thẳng vào một quán rượu, bên trong cũng chẳng có người nào. Đầu tiên là nàng chạy vào nhà bếp, trộm một con gà quay, lại vòng ra quầy lấy hai bầu rượu, ôm đống lớn đống nhỏ trong lòng, chạy về đây. Bắc Cung Từ hỏi: “Trả tiền chưa?” Lý Do Hỉ không đổi sắc mặt, “Rồi.” Bắc Cung Từ không biết làm sao, lại đứng dậy đi trả tiền. Đợi đến khi hắn quay lại, Lý Do Hỉ đã rót hai bát rượu, “Nào, cạn thôi!” Hắn thở dài, không khuyên nàng nổi, bưng bát lên uống một hơi cạn sạch. Rượu mạnh vào miệng, cháy cả cổ họng, nóng bỏng cả dạ dày. Lý Do Hỉ lại gọi hắn, “Nào, nào, nào, ăn đi, đừng làm khách, lát nữa sẽ bị trương đấy.” Hắn nhìn bát mỳ trước mặt, hơi lo lắng. Lý Do Hỉ xé một cái đùi gà cho vào trong bát của hắn, “Ăn đi, không có độc.” Đương nhiên là hắn biết không có độc, nhưng mà khi ăn uống, thứ càng độc, càng đáng sợ hơn chính là mấy tổ hợp gia vị kỳ quái nào đó. Hắn bất an, cầm đũa lên, thật cẩn thận gắp mỳ cho vào miệng. “Ớ?” Lại không phải khó ăn như trong tưởng tượng. Lý Do Hỉ ngồi xổm trên ghế gặm gà quay, tặng hắn một cái liếc trắng mắt, “Anh tưởng tôi là anh à! Lão Lý tôi đây là ai cơ chứ!” Hai bên không lời, chỉ lặng lẽ ăn uống. Lý Do Hỉ nhíu mày, nghĩ ngợi vất vả, suy cho cùng, hắn cũng là một người đáng thương, một bụng lời mà không biết bắt đầu nói từ đâu. Sự việc lúng túng xảy ra tối qua, thế mà hắn cũng không so đo. Nàng thật sự nghĩ mãi mà không hiểu, trên đời này còn có người như thế sao, quả thật không phải là người! Làm thế nào để có thể không làm tổn thương hòa khí, lại vừa có thể rời khỏi Sương Lâm giới thuận lợi đây? Lý Do Hỉ có trăm tư khó giải. Nàng gặm gà quay, vô cùng khó xử, lại thở dài, trong miệng còn đang nhai thịt, ngoài mặt vẫn cười khổ ha ha. Bắc Cung Từ lén lút nhấc mắt liếc nàng -- Thế mà lại cảm thấy hơi đáng yêu là chuyện gì vậy? Mỳ cũng rất ngon, trước đây còn chưa bao giờ ăn đồ Lâm Nguyệt làm, nàng ấy đưa đến, đều bị đổ đi. Lý Do Hỉ âm thầm lắc đầu, lại rót đầy rượu. Quên đi, hôm nay có rượu, hôm nay say! Nàng bưng bát lên, uống một hơi cạn sạch. Bắc Cung Từ ăn mỳ xong, uống một chút rượu, trên mặt hơi nhiễm hồng. Mặc dù vẫn bộ mặt đông lạnh nhưng thật ra lại nhiều mấy phần nhân tính hơn bình thường. Lý Do Hỉ không ngừng rót rượu, trong lúc không để ý đã uống hết hai vò. Đột nhiên, nàng dựng một ngón tay lên, nghiêng tai, nhíu mày, “Anh nghe!” Bắc Cung Từ nghe thế, vẻ mặt cũng không khỏi căng lên, ngưng thần lắng nghe. Lý Do Hỉ đã vòng qua cái bàn, nhảy ra ngoài. Nàng đi theo âm thanh đến một cái ngõ nhỏ. Càng đến gần, âm thanh cũng càng vang hơn. Chỗ sâu trong ngõ nhỏ, ánh sáng u ám, nàng đi theo âm thanh, vào chỗ sâu bên trong. Đi đến trước một cái làn trúc, nàng vén mảnh vải đang che phía trên lên, “Á!” Là một đứa bé! Lý Do Hỉ dụi mắt, đứa bé nhìn thấy nàng, tiếng khóc nhỏ dần. Bắc Cung Từ đi theo ở phía sau, Lý Do Hỉ giấu cái làn ở dưới váy, ngoắc tay với hắn, “Tiểu Từ Từ! Mau đến đây!” Bắc Cung Từ chậm rãi tiến lên, bước chân lảo đảo, hơi say rồi. Kết quả là vừa đến gần thì thấy Lý Do Hỉ há to miệng, vén váy lên rồi ôm một đứa bé ra, “Mau đến xem này! Xem tôi sinh cho anh gì đây!” Không biết là Bắc Cung Từ dẫm phải cái gì, nghiêng người một cái, rúc cả đầu vào trong một cái sọt hỏng. Lý Do Hỉ thả đứa bé vào cái làn, chạy đến đỡ hắn, Bắc Cung Từ đội hai lá rau, bò từ trong sọt ra. Bắc Cung Từ chỉ đứa bé kia, không thể nói lên lời. Ra đến mặt đường, Lý Do Hỉ bế đứa bé lên, giờ mới chú ý đến bé con này sinh ra đã không có tay trái! Chẳng trách lại bị vứt bỏ. Nàng bế đứa bé đung đưa qua lại, giơ đến trước mặt Bắc Cung Từ, “Nào, Quá Nhi, gọi cha!” Thân thể Bắc Cung Từ lung lay một cái, suýt thì ngã lăn ra. Lý Do Hỉ cởi cái tã của đứa bé ra nhìn thử, “Wow, có JJ, thật sự là bé trai! Bắc Cung thị có người kế tục rồi! Tôi đã sinh cho anh một đứa con trai, không phải anh nên thưởng cho tôi thật nhiều tiền sao!” Bắc Cung Từ à một tiếng, hét to: “Thưởng! Thưởng thật lớn!” “Ừ!” Nàng đang cao hứng, đột nhiên lại cau mày, híp mắt nhìn ra sau lưng hắn. Sau đó lại nhét đứa bé cho hắn, bước dài phóng ra ngoài. Bắc Cung Từ xoay người, thấy nàng đang quỳ trước một cái bàn thờ Thổ địa nho nhỏ bên đường. Bàn thờ Thổ địa cao khoảng nửa người, lụa đỏ treo trên mái đã bị nước mưa làm phai hết màu thành trắng bệch. Trên bàn thờ có mấy cái bánh bao chay, hai bên mé trái, phải, nước sơn loang lổ nhưng vẫn còn đọc được chữ viết “Tam tài địa đạo thâm, Ngũ hành thổ địa hậu”. Lý Do Hỉ quỳ ở đó, vẫy tay với hắn, “Mau lại đây!” Bắc Cung Từ nghi ngờ, nhưng vẫn bế đứa bé, lê bước nặng nề tiến lên. Lý Do Hỉ kéo hắn quỳ xuống bên cạnh, ấn đầu hắn xuống đất. Bắc Cung Từ uống đã ngà ngà say, chẳng hề đề phòng, bị đập đầu bộp một cái trên đất. Lý Do Hỉ cũng không nói hai lời, đập đầu bồm bộp, trong miệng còn lẩm bẩm, “Thổ địa công công ở trên, con, Lý Do Hỉ, kết nghĩa Kim Lan với Bắc Cung Từ ở đây, về sau có phúc cùng hưởng, có giai đẹp cùng hưởng, có rượu ngon cùng hưởng. Dù sao có gì cũng cùng hưởng hết. Không cầu sinh ra cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, chỉ cầu gã chết trước, con chết sau. Nếu làm trái lời, ngũ lôi oanh đỉnh!” Nói xong lại đè đầu Bắc Cung Từ đập bộp, bộp, bộp ba cái thật vang. Hồi lâu sau, Bắc Cung Từ thẳng người dậy, vuốt tóc ra sau, mấy lá rau rơi xuống vai hắn. Hắn nhẹ nhàng đặt đứa bé sang một bên, nắm lấy tay Lý Do Hỉ, mềm giọng: “Nương tử, đã bái thiên địa rồi, nên động phòng thôi…..” Lý Do Hỉ tung ra một đấm, “Cái gì! Tôi xem anh là anh em, thế mà anh lại muốn chén tôi!” ~~~~~~~~~~ Tác giả có lời muốn nói: Đến con trai cũng có rồi, động phòng cái gì nữa. ~~~~~~~~~~ Ngát dịch. Tác giả chơi chữ, tiêu đề có một nghĩa đen là “Nhúng mỳ cho anh ăn”. “Nhúng mỳ” và “phía dưới, dưới đây, lát nữa…..” đồng âm khác nghĩa nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]