Lý Do Hỉ đưa Viên Viên đi học xong thì trở về Hạnh Hà Vãn Nguyệt, đích thân xuống bếp nấu cháo, mang đến thư phòng của Bắc Cung Từ.
Bắc Cung Từ khoác áo ngồi sau án, đang phê duyệt công văn. Cả Bắc Cung thị đều do một mình hắn ta quản lý, thật sự là rất bận. Gần đây vẫn luôn đấu trí, đấu dũng với Lý Do Hỉ, không nghỉ ngơi tốt, đáy mắt hơi đen.
Lý Do Hỉ đứng ở cửa, thò đầu vào, Bắc Cung Từ nâng mắt lên nhìn nàng, “Cô đến làm gì?” Phòng này lại có thứ đồ gì xui xẻo thế, bị nàng nhớ thương rồi, lần này là tính toán đến cướp giật ngay giữa ban ngày hả?
Lý Do Hỉ hừ một tiếng: “Tôi muốn đến thì đến!”
Nàng bước qua cửa, đi vào phòng, bưng khay đến thẳng bên cạnh hắn, gạt rơi hết một đống cuộn sách, đặt khay xuống, sau đó lấy một cái bồ đoàn để ngồi.
Bắc Cung Từ nhìn bát cháo trắng nóng hôi hổi kia, nói: “Cô muốn độc chết tôi à?”
Lý Do Hỉ hừ lạnh, không để ý đến hắn, cũng không đưa cháo cho hắn, cứ ngồi một bên chờ. Bắc Cung Từ cũng mặc kệ nàng, lắc đầu rồi tiếp tục bận việc của mình.
Chỉ có điều, có một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh như thế, trong lòng hắn cũng không yên được, thỉnh thoảng lại chú ý đến nhất cử nhất động của nàng.
Nàng chán đến chết, gục đầu xuống bàn, nghịch giá bút của hắn, hiếm khi lại yên lặng, ngoan ngoãn như thế. Bắc Cung Từ ngồi nghiêm chỉnh, dư quang khóe mắt lại để ý nàng. Trên người nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873811/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.