“Cô không nên làm thế, Lâm Nguyệt chưa bao giờ đối xử với người làm thế này.”
Lý Do Hỉ quay đầu, là Bắc Cung Từ.
Nàng cười lạnh, “Anh cũng biết đó là Lâm Nguyệt, mà tôi không phải Lâm Nguyệt.” Nhưng mà sao lại nói chưa bao giờ Lâm Nguyệt đối xử với người làm thế này, đám người này thường xuyên gây rối à?
Hôm nay đúng lúc Hạnh Hà Vãn Nguyệt chuyển sang cảnh cuối thu trong số kỳ cảnh, nàng dựa vào một gốc cây phong đỏ cao lớn, dưới chân là tầng lá dày dặn, ánh đỏ rực rỡ cũng chiếu lên mặt nàng, xinh đẹp, động lòng người.
Nàng khoanh tay, cười sáng lạn, “Trùng hợp đấy, hôm qua chúng ta mới vừa bàn bạc xong, hôm nay họ đã vội vàng đến đây dạy dỗ tôi rồi. Thân là vị hôn thê của anh…..” Nàng đứng thẳng lên, đi đến trước mặt Bắc Cung Từ, kéo cổ hắn ta xuống, phả hơi thở ấm áp, còn nhấn nhá âm cuối cùng, “Cho tôi mặt mũi thế này, sao tôi có thể bỏ qua ý tốt của họ đây?”
Bắc Cung Từ cúi xuống nhìn nàng, ánh sáng trong mắt u ám không rõ. Nàng khẽ cười một tiếng, rút tay về.
Mấy người làm ở bên ngoài bị Thập Dương đánh cho bầm dập mặt mũi, nằm vật ra đất kêu rên. Lý Do Hỉ đi thẳng đến trước mặt Tiểu Từ, túm cổ áo nàng ta kéo lên, để nàng ta đứng đàng hoàng.
Tiểu Từ ngoan ngoãn cúi đầu, không nhịn được lén liếc Bắc Cung Từ ở sau lưng nàng, giọng nói run rẩy: “Thánh nữ, tôi chỉ là một nô tỳ thôi, cầu xin người đừng làm khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873809/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.