Sáng sớm Thập Dương đã dậy, cho hổ ăn, lại chơi bóng làm bằng lông với nó một lúc lâu rồi đi tìm Bắc Cung Từ.
Bắc Cung Từ vừa dậy, người hầu đang giúp hắn ta mặc quần áo. Thập Dương vén mành lên, vọt vào trong, ôm quyền lỏng lẻo, cà lơ phất phơ: “Tiểu tế thỉnh an nhạc phụ đại nhân.” Nói xong đặt mông ngồi xuống bên bàn, bắt đầu ăn bữa sáng của Bắc Cung Từ, một bát cháo trắng và hai đĩa món phụ.
Đương nhiên tu giả như Bắc Cung Từ không cần ăn ngũ cốc, dưỡng ngũ tạng. Nhưng dù sao cũng đều là người, chiêu đãi khách quý các món ăn vào những ngày lễ hội khánh điển cũng là một loại nghi lễ, nên phòng bếp cũng dâng đến một suất cho hắn ta theo lệ. Còn có một cốc trà Bích sơn mao tiêm mà Bắc Cung Từ hay uống.
Thập Dương há miệng to ăn nhồm nhàm mấy miếng là hết, bưng cốc trà lên uống cạn sạch, vuốt bụng có ý vẫn chưa đủ, “Ít quá rồi, chưa đủ lót dạ cho tiểu gia. Người kia, lại mang lên hai cái chân giò, nấu thật nhừ vào.”
Xưa nay Bắc Cung Từ là người nghiêm túc, chưa bao giờ lộ rõ biểu cảm, đương nhiên là người hầu của hắn cũng chẳng có tí biểu cảm nào, mắt điếc tai ngơ với lời của Thập Dương. Thập Dương tự tìm mất mặt, lau miệng, phủi mông, đi mất.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Cứ cách một canh giờ Thập Dương sẽ xuất hiện trước mặt hắn ta một lần.
Lúc Bắc Cung Từ tiếp khách, Thập Dương xông vào, hô to: “Tiểu tế thỉnh an nhạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873797/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.