Cũng không biết đã đứng bên dòng suối bao lâu, đứng cho đến tận khi tay chân này rét run, cứng ngắc, không có sức lực.
Bỗng có một vòng ôm mang theo nhiệt độ nóng bỏng tiến tới từ phía sau.
Cánh tay của Hữu Trần vòng đến trước mặt nàng, bao bọc nàng trong một chiếc áo lông cáo màu đỏ lửa.
Cậu ta nhẹ nhàng gác cằm lên đỉnh đầu nàng, cố ý nâng cao giọng điệu, giả vờ vui vẻ, “Chúng ta về đi, nàng lạnh đến đông cứng rồi.”
Không đợi nàng trả lời, cậu ta gập khuỷu tay, bế nàng lên.
Lý Do Hỉ làm tổ trong ngực cậu ta, nhìn cái cằm cương nghị, góc cạnh của cậu ta, tự dưng lại thấy trùng hợp với chỗ nào đó trong trí nhớ.
Hữu Trần bế nàng, bước chân đi vững vàng trên đường núi.
Cậu ta cúi đầu nhìn nàng, con ngươi đỏ đậm vốn ảm đạm lại sinh ra một chút ý cười, giọng nói không cần giả vờ nữa mà vẫn hân hoan, “Kỳ lạ thật đấy, rõ ràng là lần đầu tiên tôi bế nàng thế này, nhưng sao luôn cảm thấy đã từng bế ở nơi nào đó trước đây rồi…..
Giống như là đang nằm mơ vậy.
Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng có thể mãi ôm nàng, mãi ngắm nàng.”
Cậu ta mỉm cười, chẳng hề che dấu sự yêu thích của bản thân một chút nào, mà còn hận không thể móc tim ra cho nàng xem, ngập tràn trong đó chính là nàng.
Giống như cậu ta là một trái tim bị khuyết thiếu của Kê Vô Trần, hoàn toàn đối lập, khác xa hắn.
Một trong một đục; một lạnh một nóng;
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873783/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.