Lý Do Hỉ nằm trên giường trúc nghỉ ngơi, đang nghĩ xem ngày mai lắc lư Liễu Như Khanh hay là tối nay lắc lư Liễu Như Khanh đây.
Bỗng, sáo huân rung động.
Lý Do Hỉ vừa nhấc lên nghe thì thấy tiếng của Ngọc Trụy Nhi, cậu ta hỏi: “Chị a Hỉ, chị đến đâu rồi?”
Lý Do Hỉ vắt chéo chân, nhớ lại một chút, nói: “Hình như gọi là Bất Hàm sơn đấy.”
Ngọc Trụy Nhi: “Bất Hàm sơn? Bất Hàm sơn là ở đâu? Cách Dương Thiền Tông giới xa không?”
Lý Do Hỉ hỏi Thập Dương, Thập Dương đang nằm ở cách vách, phòng trúc cách âm không tốt, đứng bên trong hay ngoài phòng nói chuyện đều có thể nghe thấy.
Cậu ấy nói lớn: “Cách Dương Thiền Tông giới mười vạn tám nghìn dặm nữa.
Ngọc Trụy Nhi nghe thấy tiếng của Thập Dương thì lập tức ủ rũ, “Thế chị còn có việc à?”
Lý Do Hỉ nói: “Tôi không có việc gì, tắt huân.”
Vừa tắt không đến nửa khắc, sáo huân lại rung lên, Lý Do Hỉ không kiên nhẫn: “Cậu còn có việc gì?”
Đầu bên kia cái huân là giọng nói của Bách Lý Lộ Lộ, “A lô? A Hỉ, cô đang ở đâu đấy, tôi với Trầm Nghiên đã chia tay rồi, bây giờ tôi đến chỗ cô nhé!”
Lý Do Hỉ ờ một tiếng, chẳng thấy gì lạ, “Thế cô đến đi, tôi ở trong rừng trúc dưới chân Bất Hàm sơn, chắc cô cần bơi qua đây đấy.”
Giọng nói của Bách Lý Lộ Lộ nghe có vẻ rất bình tĩnh, không hề đau khổ như lần đầu tiên chia tay.
Không khóc không làm loạn, còn nói một chữ được rất dứt khoát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873777/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.