Ngọc Trụy Nhi cạy hết hơn một nửa dạ minh châu, bảo thạch, còn cả san hô… trong cung điện, chia thành một túi lớn và một túi nhỏ.
Túi lớn là để quyên cho Tây Sơn tự, túi nhỏ là cho Lý Do Hỉ, ngoài ra còn cho nàng một cuộn vải giao tiêu làm quà cảm ơn.
Vốn là Lý Do Hỉ còn muốn ở Tĩnh Giác điện của Ngọc Trụy Nhi thêm mấy ngày, nhưng Ngọc Trụy Nhi luôn thúc giục bọn họ đi.
Cũng không phải cậu ta sốt ruột về cha cậu ấy, mà là Thập Dương ăn quá khủng, cứ ăn như thế thì toàn bộ hải tộc trong địa bàn của cậu ta quản lý sẽ bị ăn sạch mất!
Nếu để cho mẫu hoàng biết được thì nguy to rồi!
Lý Do Hỉ bị cậu ta đẩy về phía trước, nói: “Đi đi đi, tôi đi là được chứ gì.
Nhưng mà tôi phải nói trước chỗ xấu, đáp ứng với cậu sẽ đi Dương Thiền Tông giới chỉ là do thuận đường, tôi còn có việc phải làm, không biết lúc nào mới có thể đến đó, cũng không biết có thể thuyết phục cha cậu quay về được không…..”
Bây giờ sao Ngọc Trụy Nhi có thể quan tầm nhiều như thế, cậu ta liên tục gật đầu: “Được được được, chị nhanh kéo em trai chị ra ngoài đi thôi! Nếu còn không đi sẽ bị mẫu hoàng tôi phát hiện ra thì ngay cả tôi cũng không làm nổi Tĩnh Giác vương nữa đâu!”
Thập Dương không vui, mấy ngày nay ăn no bụng, ngủ thơm hương.
Lúc trước chảy nhiều máu như thế, cậu ấy còn muốn phải bổ sung nhiều hơn nữa đấy!
Ngọc Trụy Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/873775/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.