“Chưa chết thì đứng lên đi.”
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, hình như có ai đó đang nói chuyện.
Lý Do Hỉ chậm chạp mở mắt, liền nhìn thấy vách núi rất hẹp, rất dài, rất cao, rất sâu, và bầu trời chập choạng tối.
“Làm nô lệ cho ta, nguyện ý không.” Giọng nói đó một lần nữa vang lên.
Mùi cây cỏ mục nát tràn đầy khoang mũi, dưới thân thì rải một tầng dày lá cây, rất mềm mại.
Lý Do Hỉ cũng muốn đứng lên, nhưng mà nàng phát hiện căn bản là không động đậy được.
Nàng đảo tròng mắt quanh tứ phía, hỏi: “Ai đang nói chuyện đấy?” Nghe giọng thì không giống Hứa Điềm tí nào cả.
“Làm nô lệ cho ta, nguyện ý không.”
Lý Do Hỉ nghe được rõ ràng giọng của một người đàn ông, văng vẳng kéo dài (2),có vẻ rất gần, lại giống như thật xa.
Lý Do Hỉ nhìn bầu trời ở tít trên cao, trong lòng vội mừng.
Rơi xuống vách núi, đại nạn không chết, học được thần công, nhận một cha nuôi! Wow, Trương Vô Kỵ version tu chân!
Vì vậy, nàng còn chẳng thèm suy nghĩ gì thêm liền đồng ý luôn rồi, “Tôi nguyện ý, nguyện ý, nguyện ý!”
Quả nhiên, ngay lập tức Lý Do Hỉ phát hiện bản thân có thể động đậy được.
Từ một nơi cao như thế ngã xuống đây, mà nàng chẳng hề bị thương một tí tẹo nào, đến kiểu tóc cũng không loạn.
Duy chỉ có cằm hơi nhức.
Nàng bật dậy nhanh chóng, phủi hết lá cây, ngọn cỏ đang dính trên người xuống, vừa nhìn liền thấy một thanh kiếm đang nằm trên thảm lá dày dưới mặt đất, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giai-cuu-dai-ma-vuong-bi-chat-xac/248658/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.