Chương trước
Chương sau
"Ngải Thư Đặc... Đừng đi mà, ta sai rồi huhuhu......" Ánh Nắng thấy Ngải Thư Đặc kiên quyết rời đi, không màng gì nữa chỉ lo ôm đùi đẹp của Ngải Thư Đặc nói gì cũng không chịu buông ra.

"Buông tay." Ngải Thư Đặc không thèm cúi đầu nhìn Thần Nắng đang ôm chặt lấy đùi nàng, chỉ nói lời lạnh băng đứng yên bất động.

Ánh Nắng khóc huhu, dụi hết nước mắt lên váy lụa mỏng tanh của Ngải Thư Đặc "Ngải Thư Đặc đừng đi, đừng có đi thế gian mà......"

Nàng híc híc hu hu "Là ta sai rồi."

Ngải Thư Đặc bị nàng ôm chân cũng không đi được, lúc này mới cúi đầu, trên mặt vẫn là vẻ cao lãnh không vui "Ngươi tự nói xem ngươi sai ở chỗ nào."

Ánh Nắng ngẩng mặt, đôi mắt ngập nước nức nở "Ta không nên cho mặt trời xuống núi sớm hức hức... Nhưng mà......"

Ngải Thư Đặc vừa nghe thấy nàng nói "nhưng mà" liền xoay đầu nhấc chân, Ánh Nắng hốt hoảng ôm chặt lấy khóc vang rung trời "Không có nhưng gì nữa hết! Là do ta sai hết huhuhuhu!"

Lúc này chính là cái hôm sau khi Mã Tu Mông vào rừng gắn mắt cho Ách Ất Nỗ, Ngải Thư Đặc rất sợ đứa con gái bé bỏng mà nàng thương yêu nhất sẽ gặp phải nguy hiểm nên luôn để ý động thái ở thế gian, và rồi kế hoạch vốn đã bất ổn nay lại vì hành động đột ngột của Ánh Nắng mà trở nên sai lầm.

Gia hỏa này không hỏi trước sau, thấy Mã Tu Mông đi vào rừng liền lo lắng cho người tỷ muội sinh đôi Ách Ất Nỗ sẽ gặp nguy hiểm, thế là làm cho mặt trời xuống núi sớm, dẫn tới Ách Ất Nỗ tỉnh dậy sớm hơn dự định, khiến nàng mất đi tiểu nữ nhi ôn nhu tri kỷ vào tay con tà thú man dã vô tri!

Lập tức Ngải Thư Đặc liền quyết định không để yên cho Ánh Nắng!

Nhưng Ánh Nắng vô tri nào có đầu óc, mỗi lần cãi nhau chỉ biết khóc lóc với nàng, Ngải Thư Đặc mắng nàng nàng lại khóc, Ngải Thư Đặc đòi bỏ đi nàng càng khóc dữ hơn, nếu Ngải Thư Đặc đánh nàng... Mà thôi, dù Ngải Thư Đặc có đánh nàng thì nàng cũng có cảm nhận được đâu.

"Ngải Thư Đặc ta sai rồi..." Ánh Nắng ôm chặt chân Ngải Thư Đặc ngồi xổm dưới đất, cũng mặc kệ hai người ở trong thần điện trên trời lôi lôi kéo kéo, đáng thương lê lết dưới đất nài nỉ "Ta không thể đi xuống được, Ngải Thư Đặc đừng bỏ ta lại mà......"

Ngải Thư Đặc bị nàng lôi kéo ánh mắt ghét bỏ, thế nhân thường nói thế gian là nơi tàn khốc khó lường, không dễ gì ở chung với Ngải Thư Đặc, cũng không rõ vì sao Thần Nắng lại luôn muốn quấn lấy mình không bỏ.

"Đứng lên." Ngải Thư Đặc đành bảo để Ánh Nắng đừng lôi kéo mình nữa.

Lúc này Thần Nắng mới đứng lên, còn muốn cao hơn Ngải Thư Đặc một cái đầu, mái tóc bạch kim óng ả mượt mà uốn thành từng cuộn sóng kéo dài chấm đất, thoạt trông như thể đang khoác lên mình một chiếc váy hoa lệ, vải vóc trên người lại cực kỳ ít, chỉ có vài miếng vải che đậy những chỗ trọng điểm mà thôi, làm dáng người gợi cảm lộ ra gần như không chút che đậy.

"Nàng hết giận rồi hả?" Rõ ràng cao hơn Ngải Thư Đặc nhưng vẻ mặt Ánh Nắng lại dè dặt rụt rè như đứa nhỏ làm sai sợ lại phạm sai lầm chọc tức Ngải Thư Đặc.

"Ngươi nói xem." Ngải Thư Đặc không chút tươi cười, chỉ nhếch nửa bên đuôi mày.

Ánh Nắng cúi đầu khẽ mím môi "Thế Ngải Thư Đặc muốn làm sao bây giờ?"

Ngải Thư Đặc đang chờ những lời này của nàng, duỗi tay túm lỗ tai nàng lôi vào trong phòng "Hôm nay phải hảo hảo phạt ngươi, là do ta chiều ngươi quá rồi."

Ánh Nắng để nàng túm lỗ tai hơi hơi nhíu mũi lại, nhỏ giọng nói "Cũng có chiều gì đâu......"

"Ngươi nói gì đó?" Ngải Thư Đặc quay đầu lại ánh mắt liếc lại đây.

"Không có." Ánh Nắng lập tức không dám nói nữa.

Ngải Thư Đặc tạm thời không so đo mấy lời xàm ngôn của Ánh Nắng, một tay xé toạc lớp vải trên người Ánh Nắng rồi đè lên giường, mái tóc xoăn bạch kim xõa khắp giường, Ánh Nắng nửa ngồi hóa mây thành đệm có chút khó hiểu, nhưng sau khi thấy Ngải Thư Đặc cởi xuống sa mỏng liền lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.

Nàng rất thích Ngải Thư Đặc, Ngải Thư Đặc thập phần mạo mỹ, diện mạo ba đứa con gái không sao bì kịp nàng, tóc dài màu bạc thẳng mượt loá mắt được Ngải Thư Đặc tiện tay buộc lên sau đầu, vú không đầy đặn như Thần Nắng nhưng dáng người mảnh mai tuyệt xứng với bầu ngực thoáng phồng lên, làm thân thể nàng có một loại mỹ cảm mong manh.

Ngải Thư Đặc trần trụi ngồi trên đùi Thần Nắng, vật song tính giữa hai chân cũng xảo tinh như ngọc, dương vật trắng nõn đỉnh hồng hào, Ánh Nắng nhìn thấy liền chảy nước bọt ròng ròng, muốn ngậm ngay cái thứ trắng nõn kia vào mồm tận tình liếm mút.

Chỉ cần nhớ đến hương vị kia, dương vật Ánh Nắng liền cao cao nhếch lên, nhìn Ngải Thư Đặc kích động không thôi.

Ngải Thư Đặc không nói tiếng nào đã ngồi lên đùi Ánh Nắng, dương vật hai người chạm vào nhau lộ ra kích thước to nhỏ chênh lệch, nàng bĩu môi bỏ qua sự chênh lệch này, hai tay liền bắt lấy thứ kích cỡ kinh người bắt đầu xoa nắn.

"Hớ ơhh... Ngải Thư Đặc......"

Ánh Nắng phát ra thanh âm hưởng thụ, tùy ý để Ngải Thư Đặc sờ soạng nàng, chính mình cũng nhịn không được duỗi tay đặt lên đùi mềm của Ngải Thư Đặc vuốt ve da thịt mịn láng.

Vẻ lạnh băng trên mặt Ngải Thư Đặc giờ phút này có chút kiều mị, năm ngón tay chụm lại dùng móng tay cào nhẹ lên đỉnh mẫn cảm của Thần Nắng, kích thích hơi chút bén nhọn làm Ánh Nắng kích động nóng lên sắc mặt đỏ hồng, eo hơi uốn éo làm cặp nhũ đầy trước ngực cũng đong đưa theo.

Đôi tay điêu luyện xoa nắn dương vật Ánh Nắng, Ngải Thư Đặc thấy nàng hưởng thụ mà chính mình cũng có chút động tình, dương vật bạch ngọc giữa hai chân cũng hơi hơi ngổng lên.

Nàng đưa một tay ra tự tuốt dương vật nửa dựng, nhưng xem ra như thế vẫn không đủ thỏa mãn nữ thần Ngải Thư Đặc, nàng nhìn thoáng qua dương vật đã hoàn toàn cương cứng thô to của Ánh Nắng, lộ ra vẻ mặt không quá cam nguyện, nhưng không thể không thừa nhận đó mới chính là thứ có thể thỏa mãn mình nhất.

Thứ đồ chơi to con một cách ngang ngược kia bị thô lỗ túm lấy, Ánh Nắng khẽ hừ một tiếng, liền nâng thân thể mảnh mai xinh đẹp của Ngải Thư Đặc lên, kề dương vật vào huyệt khẩu hồng hào bên dưới dương vật, chậm rãi hạ xuống.

Độ ẩm bên trong còn chưa đủ nên hoa huyệt vẫn hơi khó chen vào, Thần Nắng dù có hưng phấn cách mấy cũng không dám tùy ý lộn xộn, liền chạm vào nữ thần Ngải Thư Đặc yêu thương trong ngực, cố nén dục vọng để Ngải Thư Đặc tự dùng tiết tấu chậm rãi của mình nuốt ăn vật to lớn kia vào trong cơ thể......

"Ôiii......" Ngải Thư Đặc thỏa mãn thở dài, cảm giác bị lấp đầy quá mức tốt đẹp, Ngải Thư Đặc rất thích nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Ánh Nắng, mỗi lần đều làm bên trong bụng nàng vô cùng ấm áp.

"Ngải, Ngải Thư Đặc......" Thần Nắng bị tiểu huyệt kia hút đến dương vật nhảy lên pừng pực, Ngải Thư Đặc thật hiếm khi chủ động như vậy a, nàng cảm thấy mình sắp bắn tới nơi rồi......

Ngải Thư Đặc hơi hơi nheo lại đôi mắt nhuốm màu tình dục, cưỡi trên người Ánh Nắng rất có khí thế trên cao nhìn xuống, lúc này nàng mới nói ra nội dung muốn trừng phạt Ánh Nắng.

"Trước khi ta cho phép, cấm ngươi không được bắn." Nàng co rụt vách trong ác ý dùng hoa huyệt hút kẹp dương vật trong cơ thể "Bằng không ta sẽ xuống thế gian, một trăm năm cũng không trở lại bầu trời!"

Ánh Nắng thuộc về bầu trời, nàng không thể đến thế gian, như thế nghĩa là một trăm năm nàng sẽ không được gặp Ngải Thư Đặc.

Nhưng vừa rồi Ánh Nắng vẫn luôn phóng túng chính mình hưởng thụ sự chủ động của Ngải Thư Đặc, hiện giờ nàng đã ở khoảnh khắc cận kề, quy định đột ngột này làm nàng thật khó xử, cảm nhận được dương vật rung lên sắp không an phận, nàng vội vàng gắng gượng nhịn xuống, có chút ủy khuất "Sao lại như thế chứ......"

Ngải Thư Đặc cũng mặc kệ nàng, bắt đầu cưỡi tới cưỡi lui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.