"Ngải Thư Đặc... Đừng đi mà, ta sai rồi huhuhu......" Ánh Nắng thấy Ngải Thư Đặc kiên quyết rời đi, không màng gì nữa chỉ lo ôm đùi đẹp của Ngải Thư Đặc nói gì cũng không chịu buông ra.
"Buông tay." Ngải Thư Đặc không thèm cúi đầu nhìn Thần Nắng đang ôm chặt lấy đùi nàng, chỉ nói lời lạnh băng đứng yên bất động.
Ánh Nắng khóc huhu, dụi hết nước mắt lên váy lụa mỏng tanh của Ngải Thư Đặc "Ngải Thư Đặc đừng đi, đừng có đi thế gian mà......"
Nàng híc híc hu hu "Là ta sai rồi."
Ngải Thư Đặc bị nàng ôm chân cũng không đi được, lúc này mới cúi đầu, trên mặt vẫn là vẻ cao lãnh không vui "Ngươi tự nói xem ngươi sai ở chỗ nào."
Ánh Nắng ngẩng mặt, đôi mắt ngập nước nức nở "Ta không nên cho mặt trời xuống núi sớm hức hức... Nhưng mà......"
Ngải Thư Đặc vừa nghe thấy nàng nói "nhưng mà" liền xoay đầu nhấc chân, Ánh Nắng hốt hoảng ôm chặt lấy khóc vang rung trời "Không có nhưng gì nữa hết! Là do ta sai hết huhuhuhu!"
Lúc này chính là cái hôm sau khi Mã Tu Mông vào rừng gắn mắt cho Ách Ất Nỗ, Ngải Thư Đặc rất sợ đứa con gái bé bỏng mà nàng thương yêu nhất sẽ gặp phải nguy hiểm nên luôn để ý động thái ở thế gian, và rồi kế hoạch vốn đã bất ổn nay lại vì hành động đột ngột của Ánh Nắng mà trở nên sai lầm.
Gia hỏa này không hỏi trước sau, thấy Mã Tu Mông đi vào rừng liền lo lắng cho người tỷ muội sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-te/3445539/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.