Mưa đã tạnh, bầu trời rẽ mây nhìn thấy mặt trời, người dân quỳ rạp xuống đất cúng bái, trước một ngày mưa to ngừng lại, thế gian chấn động phát ra tiếng ầm ầm chói tai, người dân biết rằng, ấy chính là dấu hiệu tức giận của nữ thần Ngải Thư Đặc.
Mưa to đột nhiên ngừng lại như là đột nhiên im bặt, mọi người không biết Ngải Thư Đặc làm thế nào dừng được cuộc hỗn loạn giữa hai vị thần, nhưng niềm vui sống sót sau tai nạn vẫn khiến mọi người cử hành các loại nghi thức, nghi thức cảm ơn thần, nghi thức trấn an thần, chuyện phải làm còn nhiều nhiều lắm.
Bên này nhân loại hoan thiên hỉ địa đắm chìm trong vui sướng, nơi rừng rậm lại một mảnh mây mù sương đen, Mã Tu Mông nằm sấp trên người Ách Ất Nỗ thương tâm không thôi, thần thể dưới thân đã ngày càng yếu ớt.
Da lông toàn thân Ách Ất Nỗ đã mất đi ánh sáng lóa mắt khi xưa, bờm lông cũng không còn tung xoã, bết dính lên người Ách Ất Nỗ trông ủ rũ vô cùng.
Mã Tu Mông vuốt da lông nàng, nhân loại đã được cứu giúp, nhưng nàng lại phải mất đi một niềm yêu thương khác.
Ách Ất Nỗ ngồi dậy khẽ liếm gương mặt Mã Tu Mông, thay nàng liếm đi nước mắt, thân mật cọ xát bàn tay mềm mại của Mã Tu Mông, khoảnh khắc trước khi sinh mệnh sắp sửa trôi đi, nàng không hề cảm thấy sợ hãi hay hối hận, nàng chỉ cảm thấy thỏa mãn vì bảo vệ được vạn vật mà Mã Tu Mông trân ái.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-te/3445534/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.