Khi Ách Ất Nỗ dùng sừng trâu đóng đinh Huyết Ngạc ở bờ sông, nhân loại bình an vô sự mừng rỡ hoan hô vang trời, bọn họ cảm động rơi nước mắt quỳ xuống bái lạy cường đại Tà thú... Mà không, là cường đại Thánh thú, hôm nay rừng rậm không còn là cấm địa bọn họ không thể đặt chân mà đã trở thành lá chắn bảo vệ bọn họ.
(Cá Xấu lau nước mắt ra lãnh cơm hộp: Ủa mắc gì cá sấu mà màu đỏ dị bà dà tác giả iu nghiệt, con trâu nó khùng lên nó húc em lòi ruột luôn á quí dị ಥ╭╮ಥ)
Nữ thần Mã Tu Mông từ đỉnh núi nhẹ nhàng hạ xuống, áp lên người ái nhân của nàng với vẻ mặt xót thương.
Ách Ất Nỗ trải qua cuộc chiến kịch liệt khắp người đều là vết thương, da lông bị gai nhọn cứa thịt bong da tróc, bờm lông óng ả lúc này đã bê bết máu, ba con mắt trí tuệ đã bị sát khí nhiễm đỏ tươi, nàng thẳng cổ đỉnh sừng trâu, găm chặt Huyết Ngạc đã không còn động tĩnh xuống đất, trên vai bị Huyết Ngạc cắn mất một miếng thịt trông đáng sợ vô cùng.
"Ách Ất Nỗ." Mã Tu Mông lại gần đau lòng vuốt ve da lông ướt át của Ách Ất Nỗ, vừa chạm vào người Ách Ất Nỗ một cái, nàng liền cảm nhận được cơ bắp Ách Ất Nỗ hơi hơi run rẩy, quả nhiên vẫn còn trong trạng thái đề cao cảnh giác, tiếng thở dốc xen lẫn cùng tiếng gầm gừ, cắn giết ba ngày, dường như đến nữ thần Mã Tu Mông nàng cũng không nhận ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-te/3445525/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.