“Ách Ất Nỗ? Ách Ất Nỗ.” Mã Tu Mông thấy trời hừng sáng, đã đến lúc nhân loại ra ngoài làm nông, nàng cũng ngồi dậy từ giường hoa, sa y không tài nào ngăn được dấu vết hoan ái khắp người, trên da thịt trắng nõn mềm mại là đủ loại dấu hôn và dấu cắn.
Nàng nghiêng người ngồi ở mép giường, đặt một tay lên bờm lông Ách Ất Nỗ, lay lay nhè nhẹ: “Dậy đi nào.”
Mã Tu Mông muốn nhân lúc đại đa số nhân loại đều đang say giấc mộng đẹp, dẫn Ách Ất Nỗ đi xem những con người dậy sớm chăm chỉ làm nông.
Cái thân trâu lười to đùng của Ách Ất Nỗ nằm trên giường không thèm nhúc nhích, chỉ có cái đuôi là ngoe nguẩy một chút.
“Ách Ất Nỗ.” Mã Tu Mông bất lực nhìn Tà thú trên giường, duỗi tay gãi gãi cái lỗ tai lông lá của nàng, nhéo nhẹ lông tai bên trong vài cái nhắc nàng không được lười nhác.
“Gao ò……” Ách Ất Nỗ bị nhột liền run run lỗ tai, vì muốn né tránh Mã Tu Mông quấy rầy, chỉ có thể vùi cái đầu to xuống dưới gối hoa cỏ.
Mã Tu Mông thật hết cách với nàng, quả nhiên Ách Ất Nỗ chẳng mấy hứng thú với việc quan sát nhân loại, dỗ dành bao nhiêu lần cũng chẳng thể làm nàng cam tâm tình nguyện cùng mình đến gần nhân loại, lần nào cũng cố tình nằm ườn ra như vậy một hồi.
Thật sự hết cách với Tà thú cứng đầu, Mã Tu Mông chỉ có thể đứng dậy, mềm giọng dụ hoặc Ách Ất Nỗ: “Ách Ất Nỗ à……”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-te/3445521/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.