Ách Ất Nỗ rõ từng ngóc ngách trong rừng như lòng bàn tay, cho dù trong đêm cũng có thể bước đi như bay mang theo Mã Tu Mông đến sơn động ở phía Đông khu rừng.
Ánh trăng không cách nào rót vào bên trong sơn động, Mã Tu Mông bảo Ách Ất Nỗ thả nàng xuống, tự mình lần mò vào trong.
Một màu đen kịt thế này dù là thần thánh như Mã Tu Mông cũng phải chịu thua, nàng là vị thần thế hệ thứ hai sinh ra dưới ánh mặt trời, thật sự không cách nào ứng phó với màn đêm dày đặc, bèn dùng thần lực đốt lên một đóm lửa nhỏ mới có thể thấy rõ trạng huống bên trong sơn động.
Sơn động này khô ráo trống trải, có thể nói là một nơi rất tốt để trú ẩn, Mã Tu Mông nhóm lên một đống lửa dưới đất, lúc này mới phát hiện Ách Ất Nỗ theo sát phía sau nàng, đôi mắt nàng ấy nhìn chằm chằm ánh lửa bập bùng nhảy múa, có vẻ như không thích thứ kia cho lắm.
Mã Tu Mông chợt hiểu ra, liền kéo Ách Ất Nỗ ngồi kế bên đống lửa, Ách Ất Nỗ phát ra tiếng dã thú gầm gừ không vui, đồng thời cũng không cho Mã Tu Mông tới gần đống lửa.
"Không sao đâu mà." Mã Tu Mông nhẹ vỗ về lông tóc Ách Ất Nỗ, nhẹ giọng nói cho nàng: "Lửa có rất nhiều công dụng, có thể dùng chiếu sáng cũng có thể dùng sưởi ấm, còn có thể làm ra nhiều món ăn chín thơm ngon." Tuy rằng lửa nguy hiểm nhưng cũng có rất nhiều mặt tốt không thể thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-te/3445517/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.