Ta gọi Trúc Thiên Hải Nguyệt, có một người rất thích gọi ta là Nguyệt nhi.
Y tên Mộng Dư, Mộng trong mơ mộng, Dư trong dư sinh, ngụ ý đời người tươi đẹp như trong mộng ảo. Là một người đồng hành cùng ta từ nhỏ tới lớn, đôi khi Mộng Dư làm ra vài hành động rất đỗi vô liêm sỉ.
Nhưng y đã vì cứu ta mà mất mạng, lúc đó không hiểu vì sao lồng ngực ta rất đau. Ta nghĩ, y chết rồi thì ai sẽ làm phiền ta mỗi ngày, ai sẽ gọi ta là Nguyệt nhi, ai sẽ giúp ta dọn dẹp con đường phía trước, ai sẽ quan tâm ta, giúp ta chắn độc.
Mộng Dư chết rồi, giống như hết thảy đều đã là muộn màng, không kịp cứu vãn. Ta nhận ra rằng...ta thích y rồi.
Lại hình như không phải thích, có lẽ là....yêu đi?
Lúc đó trong lòng ta trống rỗng, đã nghĩ muốn xuống cửu tuyền cùng y. Nhưng rốt cuộc, ta lại chọn một con đường khác, đi tìm hồn phách ở kiếp này của y.
Ta nợ y một kiếp ân tình, dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể bù đắp. Ta tìm một ngàn năm, ba ngàn năm, cuối cùng cũng tìm thấy người rồi, ta vui lắm, vui đến phát điên.
Mọi mệt nhọc, suy sụp ở quá khứ dường như bị sự vui mừng này đánh tan. Trước đó y nói ta cười rất đẹp, ta liền cười, dù đau hay buồn cũng vẫn luôn mỉm cười.
Nhưng ta lấy thân phận gì để gặp Mộng Dư đây?
Không. Không phải Mộng Dư, hiện tại y tên Vô Ly. Dù ở trong Vân gia, nhưng là người của Thích gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805608/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.