Ôm lấy một thi thể lạnh ngắt, ánh mắt vô thần. Vân Tuân Vũ ở trong phái vốn không có nhiều bằng hữu, miệng lưỡi của y không dẻo dai, cũng lười nói chuyện với người khác.
Chỉ duy nhất một mình Tiểu Phong là hiểu y nhất, hắn chết rồi, ở dưới hoàng tuyền có được vui vẻ không?
Hắn đi rồi, sẽ chẳng còn ai biết...y thích vị chua, cũng không còn người nào cười với y mỗi ngày, mất đi một tia sáng cuối cùng, chẳng khác nào đem y đạp xuống bùn nhão, mãi mãi không thể vực dậy.
Mưa vẫn cứ rơi, từng hạt lại từng hạt phả vào mặt, đau rát.
Không biết đã qua bao lâu, Vân Tuân Vũ mới luống cuống nhớ ra một điều, vội vã vụng về đem cỗ thi thể kia ôm vào trong lòng thật chặt.
Cũng nên đi thôi, ở đây đệ sẽ bị cảm lạnh...
Bước dưới màn mưa, thật chậm, người trong tay nhẹ hẫng, gầy quá. Sao lại không biết chăm sóc bản thân như vậy?
Tại sao trên thế gian này, lại có một người có thể bình thản tiếp nhận số phận...Mặc dù trải qua vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn không oán than nửa lời.
Hồn đã phi, phách đã tán, còn có thể cứu vãn sao?
Nếu đổi lại thành người khác, có lẽ họ đã bị ép tới điên rồi. Nhưng hắn, vẫn cứ điềm nhiên đứng trước giông bão, không hề có nửa điểm dao động mảy may.
Chỉ giống như một nam nhân cao chẩm vô ưu, ngồi dưới tàng cây ngâm thơ thi họa, cùng hồng trần thế tục tạo ra một tầng lá chắn vô hình, không thể phá vỡ, lại cùng khói lửa nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805606/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.