Cơn đau dần dần lắng xuống, nhưng ngay khi Vân Ngạo Phong vừa mới ổn định tâm trí, thì đột nhiên, đại não tựa hồ bị giật mạnh một cái.
Mà cái chấn động này, làm cho đầu óc hắn đảo lột. Bao nhiêu dây thần kinh trên đầu đều giống như đan vào nhau, lại bị mạnh mẽ vô tình kéo đứt.
Cảm giác lúc này chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung: Sống không bằng chết!
Đau! Nhưng cố tình, Vân Ngạo Phong lại không thể mở miệng rên đau, không thể biểu hiện lên khuôn mặt. Nhẫn nhịn đến hít thở đều trở nên khó khăn. Thân thể dường như cùng bị điểm huyệt giống nhau.
Ngay khi hắn nghĩ mình phải bỏ mạng, thì cơn đau đột nhiên trầm hẳn rồi biến mất. Tay chân rốt cuộc cũng có thể hoạt động bình thường.
Nhưng không chỉ như vậy, Vân Ngạo Phong phát hiện trên người mình nhiều hơn vài thứ.
Tỷ như, ký ức vạn kiếp sầu của hắn. Tỷ như, oan oan tương báo không bao giờ dứt. Còn có, ca ca 'tốt' của hắn nữa. Đặc biệt là tu vi của hắn có phần khiếp người.
Vung kiếm lên, tinh quang chợt lóe, không một lời 'chào hỏi' liền đã lấy tốc độ nhanh nhất thẳng hướng Thiên Minh mà lao đi.
Ánh mắt của Vân Ngạo Phong trở nên khắc nghiệt, hàn khí cùng noãn khí đan xen, khó có thể nhìn thấu được cảm xúc thật sự là gì.
Nếu đã oan oan tương báo, vạn kiếp bất phục. Vậy thì lần này nhất định phải một sinh một tử!Nếu không được, vậy liền là đồng quy vu tận. Hắn tuyệt đối không để ca ca 'tốt' này sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805591/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.