Đối với câu nói 'tạm thời nhốt vào lao ngục' của Đoàn Lễ, Vân Ngạo Phong cũng không tỏ vẻ gì. Nhưng hắn mặc kệ, không có nghĩa là người khác cũng mặc kệ.
Chỉ là, có một người cũng chẳng mấy quan tâm chuyện này.
Sau khi Vân Ngạo Phong bị mang đi, rất nhiều người cũng đã giải tán. Chỉ còn lại Đàm Quân Thư, Trắc Từ và một số người thân cận.
"Sư huynh, mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, sao có thể hành sự tùy ý như vậy chứ?" Âm thanh mang theo một cỗ tức giận kìm nén, Trắc Từ liền nhíu mày khó hiểu nhìn Đoàn Lễ. Trước giờ, hắn chưa bao giờ làm như vậy.
"Chưởng môn sư bá, ta lấy tính mạng ra đảm bảo, sư đệ chắc chắn là bị oan, đệ ấy không phải loại người vô nhân đạo như vậy!" Ở bên cạnh sốt ruột sôi sục cả ruột gan, Đàm Quân Thư rốt cuộc cũng có cơ hội chen miệng vào nói.
Đối diện với hai người cứng đầu này, Đoàn Lễ lại chỉ thở dài, phất tay đuổi người: "Mấy tên tiểu tử các ngươi thì hiểu cái gì, mau về đi!"
"Nhưng mà..." Lời vừa ra khỏi miệng, liền đã bị một tia lãnh ý cắt ngang. Nhận thấy ánh mắt khác thường của Đoàn Lễ, Phương Dược Nghi và Mạc Thủy ở bên cạnh liền nhanh tay kéo Đàm Quân Thư đi.
Bấy giờ, chỉ còn lại lắc đắc vài người cũng nối đuôi nhau rời đi. Bảo vật giáng thế gì đó, còn ai dám ở lại để truy tìm?
Đợi tất cả đều đi rồi, Đoàn Lễ mới chậm rãi xoay người nghiêm túc nhìn Trắc Từ: "Dẫn ta đi gặp y!"
"Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805584/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.