Ngay khi phát giác Bạch công tử không biết đã rời khỏi đây từ đời nào, đám người kia rốt cuộc mang theo sự bất mãn tản ra, mỗi người đi một hướng.
Một lần nữa trở về phòng, Vân Ngạo Phong ngay lập tức ngả người xuống giường. Gác tay lên trán suy nghĩ vẩn vơ.
Nhìn chòng chọc vào trần gỗ hồi lâu, lại quay sang nhìn người duy nhất có mặt trong phòng. Ngặt nỗi, chẳng thấy người đâu nữa.
Vừa rồi Vân Ngạo Phong vào phòng vốn không đóng cửa, từ bên ngoài có một chút gió thu lùa vào, lành lạnh thanh mát.
Không nhìn thấy Vân Tuân Vũ, hắn cũng không mấy để tâm, trực tiếp đi đóng cửa lại.
Quay về ngồi trước bàn gỗ, chống cằm dường như suy nghĩ đến vấn đề gì đó, hắn vói tay vào ống tay áo, mò mẫm một hồi, rốt cuộc lấy ra một chiếc bình sứ nho nhỏ, màu xanh ngọc bóng loáng, nhìn vào có thể phản chiếu lại hình ảnh, cảnh vật bên ngoài.
Kế đến, Vân Ngạo Phong lại từ trong nhẫn trữ vật lấy ra năm lọ sứ. Bề ngoài, màu sắc, hình dáng đều trông tương tự như cái vừa rồi. Những người thị lực không tốt, căn bản không thể tự mình phân biệt được.
Chìa tay lấy một cái tách trà rỗng, hắn bắt đầu đổ thuốc từ trong bình sứ ra, để phân biệt.
Chỉ riêng bình được hắn cất trong tay áo là được đổ trực tiếp xuống tách trà. Đó là một loại thủy dịch màu đen.
Chờ khoảng hai phút, Vân Ngạo Phong lại vươn tay, lấy từng viên thuốc trên bàn theo thứ tự mà cho vào trong chén.
Cầm chén lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805563/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.