Trở về với thực tại...
Lục Uyển Nhi lấy tay bưng má, đôi mắt vằn vện tơ máu, tràn đầy hận ý trừng Hồ Hoành.
Đôi bên im lặng giây lát. Đột nhiên, Lục Uyển Nhi ôm bụng cười lớn một trận, giống như chỉ hận không thể lăn ra đất mà cười, cười đến nỗi lệ cũng tràn ra khỏi khóe mắt.
"Ha ha ha ha... nực cười, quá nực cười!" Lục Uyển Nhi cả thân thể khẽ chao đảo, vươn tay vịn vào bờ vai rắn chắc của Vân Tuân Vũ. Y hơi cau mày, nhìn xuống bàn tay trên vai mình.
Lúc này, Lục Uyển Nhi mới ngừng cười, nàng lau lau nước mắt, nói: "Ta khinh, ta khinh! Giết cha đoạt vị, trở mặt vô tình, hại chết cha ta. Đó không gọi là tiện nữ thì là cái gì? Ta khinh!"
Nghe nàng nói như vậy, Hồ Hoành tựa hồ giận đến ngay lập tức có thể giết người, kinh hô lên: "Nói bậy!"
Hai chữ này vừa thốt ra, Hồ Hoành ngay tức khắc liền đã vận chuyển linh lực, đánh về phía này.
Âm thầm khinh bỉ một tiếng, Vân Tuân Vũ bất động thanh sắc, thần sắc bén nhọn tựa như lưỡi kiếm. Y khẽ phất tay áo, một luồng linh lực theo đó trào ra, ngăn cản một kích của Hồ Hoành. Tiện thể, y liền tung thêm một chưởng, chấn bay hắn ta. Khiến cái bàn đằng sau lưng cũng bị đập thành hai nửa.
Một loạt động tác thành thạo, lưu loát. Giống như rất quen thuộc đối với y.
Gã đệ tử bên cạnh lập tức tay chân luống qua luống cuống. Chạy tới chỗ Hồ Hoành, run run đỡ hắn ta dậy.
"Hồ, Hồ sư huynh a!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805560/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.