"Ngươi tên gì?"
Một nam tử khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi sảy bước đến trước mặt Vân Ngạo Phong, mỉm cười nhu hòa nhìn hắn.
"Ta tên..."
Lời tiếp theo Vân Ngạo Phong nghe không lọt tai, cứ cảm giác như người đang nói chuyện là hắn, nhưng lại có một gương mặt hoàn toàn khác.
Gương mặt này rất đẹp, nó đẹp một cách đặc biệt. Làn da trắng mịn không tì vết, bóng loáng câu nhân. Ngũ quan tinh mỹ, từng sợi tóc bay bay do sức gió thổi tới.
Dáng dấp thon gọn, mảnh khảnh, tựa như một trận gió liền có thể thổi bay. Nhưng cố tình bộ dạng này lại khiến người ta không thể rời mắt, sinh ra một loại dục vọng bao che, chiếm hữu.
Khoan đã, tại sao Vân Ngạo Phong lại có thể nhìn thấy gương mặt này?
Rõ ràng, lời nói kia là từ trong miệng hắn thoát ra. Vậy tại sao hắn lại không biết nội dung sau đó?
Còn có, nam tử đang mấp máy môi kia rốt cuộc là ai?
Không kịp suy nghĩ gì nhiều, trước mắt liền một mảnh tối sầm. Khi mở mắt ra, cảnh quan so với vừa rồi đã khác xa một trời một vực.
Nơi đây là một khu rừng, xung quanh là cây cổ thụ cao trọc trời. Từng nhánh cây chằng chịt bám lấy nhau, ánh mặt trời trên cao bị che khuyết, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài đốm sáng nhàn nhạt.
Phía trước, xa xa còn giống như có xây một tòa miếu.
Chỉ là, Vân Ngạo Phong lại nhìn thấy nam tử xinh đẹp lúc nãy. Bên cạnh nam tử kia còn có hai người khác, một người nhìn rất quen mắt, một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805541/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.