Vân Tuân Vũ bị thương có vẻ khá nghiêm trọng, cả người mềm nhũn nằm úp sấp trên người Vân Ngạo Phong, khuôn mặt chôn ở hõm vai của hắn, hắn mở to hai mắt nhìn trên vành tai ca ca, hoảng hốt ngồi dậy, gọi: "Ca ca!..."
Hắn lật người y lại, để y gối đầu lên đùi mình, phát hiện trên môi mỏng phảng phất máu tanh, đôi mắt đẹp đẽ lại đã khép kín, cặp mày chau lại thật chặt.
Trong thâm tâm tự dưng dẫy lên một cảm giác đau nhói khó tả, hắn hốt hoảng đưa cánh tay run run đến kiểm tra hơi thở, may mắn ca ca hắn không sao, chắc là chỉ bị nội thương mà thôi?!
Lúc này, Mộc Du Tử không chút kinh động bước tới, ngồi xổm trước mặt Vân Ngạo Phong, biểu tình bình tĩnh duỗi tay bắt mạch cho Vân Tuân Vũ.
Trong mắt Vân Ngạo Phong hiện ra kinh ngạc, sao trước giờ hắn chưa từng phát hiện người này biết y thuật?!
Ánh nhìn chằm chằm động tác của Mộc Du Tử, cho đến khi nghe hắn nói: ''Mạch tượng hơi yếu, nhịp thở bình thường, chỉ bị chút nội thương, không có gì đáng ngại!"
Sau đó lấy từ trong ngực áo ra một lọ thuốc, đưa cho Vân Ngạo Phong: "Uống cái này vào, đại công tử một lát nữa sẽ tỉnh thôi, tam công tử không cần lo lắng! À, người cũng dùng một cái đi!"
Mộc Du Tử nói xong liền rời đi! Để lại Vân Ngạo Phong ngơ ngẩn cả người.
Hắn mở ra lọ thuốc, đổ ra bàn tay chỉ có hai viên đan dược. Hắn vẫn có chút không yên tâm, đưa lên dưới mũi ngửi ngửi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805533/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.