Ngày kế tiếp khi trời tờ mờ sáng, trong không khí tràn ngập hương thơm dịu nhẹ, tối qua chung quy là nửa đêm hai người Vân Ngạo Phong mới về đến Khai Phong quán.
Đại khái là Vân Tuân Vũ chỉ nói mấy chuyện xàm xí ngầu, nếu không vì chiếc nhẫn trữ vật kia, Vân Ngạo Phong còn rất lâu mới ở đó nghe y lải nhải lặt vặt đến nửa đêm.
Từ từ! khoan đã! Nhẫn trữ vật!
Vân Ngạo Phong sau khi tỉnh dậy liền cuống quýt tìm nhẫn, sờ sờ ngón tay không thấy, nhìn lên chiếc bàn cạnh đầu giường mới thấy nó ngoan ngoãn nằm ở kia.
Hôm qua sắc trời hơi tối, Vân Ngạo Phong cũng không có nhìn rõ ràng hoạ tiết trên nhẫn, bây giờ nhìn lại... quả thực là có chút đẹp không cưỡng nổi.
Một viên vàng được khắc tinh vi đính trên thân nhẫn, mơ hồ tỏa ra hào quang oánh động. Hơn nữa, những đường hoa văn trên đó được khắc có quy luật, nhìn đến không muốn dời mắt.
Nhưng mà, bảo Vân Ngạo Phong đeo vàng trên tay như thế này, kỳ thực có một loại ý nghĩ không yên tâm, lỡ như, chỉ là lỡ như thôi, lỡ như ra ngoài có cướp hay gì gì đấy, vậy thì hắn là sẽ bị cướp (cướp không cướp làm gì?) hay là chết không toàn thây?
Tạm dừng! Chuyện của sau này cứ để sau này rồi tính!
Vân Ngạo Phong nhét chiếc nhẫn vào lại ngón áp út. Hai mắt đánh nhau ầm ầm, sửa soạn lại y phục và chăn gối rối tung rối mù trên giường, ngáp ngắn ngáp dài một hơi.
'Cộc cộc'. Đúng lúc này bên ngoài vang lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-ngo/1805516/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.