Chương trước
Chương sau
Chương 3
Thực sự không phải hắn muốn nói, phong cách hoài cổ xưa lắc xưa lơ gì đó, không chỉ có không được thưởng thức, lại còn lớn hơn tuổi thật làm tổn thương ánh mắt của hắn, đừng nói là cô, hắn thật muốn đem thứ quỷ này ném vào thùng rác.
“Cho dù nó có xấu thế nào cũng không liên quan đến anh.” Người đàn ông này làm gián điệp kinh tế chẳng những không biết khiêm tốn mà còn như gà mẹ vậy, ngay cả người ta mang kính mắt gì cũng để ý.
Khiêm tốn! Khiêm tốn! Chẳng lẽ hắn muốn làm giá đi trước không ai nói với hắn nguyên tắc này sao?
“Không, quan hệ rất lớn.” Uông Đông Nam gợi lên một nụ cười xấu xa, cúi đầu, hơi thở ấm áp phun thẳng lên da thịt cô, làm cho cô nhịn không được muốn chạy trốn.
Nhưng cô lại trốn không thoát, bởi vì cô không chỉ bị gắt gao giữ lại, thậm chí không biết từ khi nào cả người mình đều bị hắn hơi hơi ôm lấy, nhìn thẳng vào hắn: “Anh nói bậy bạ cái gì đó?”
“Tôi nói bậy bạ sao?” Nói xong hắn thừa cơ hôn trộm đôi môi đỏ mọng của cô “Em xem, lúc hôn môi không có gì cản trở, cảm giác không tiện hơn sao?”
Tiện cho ai? Rõ ràng chỉ tiện cho hắn.
“Anh….” Cô hổn hển, muốn mắng cũng không biết nên mắng thế nào, muốn đánh nhau cũng không biết hạ thủ ra sao.
Hắn thật sự là vô lại mà! Cô lớn như vậy nhưng lại chưa thấy ai vô lại như hắn.
Cô vô cùng tức giận, mặt đỏ ửng, càng lộ ra vẻ quyến rũ, câu dẫn Uông Đông Nam, đối mặt với giai nhân tức giận, Uông Đông Nam không sợ chết mà còn trộm hương lần thứ hai.
Ma sát đôi môi đỏ mọng của cô, làm cho hắn càng thêm muốn tiến vào trực tiếp khiêu khích răng lưỡi cô, làm càn ở trong miệng cô, cướp đoạt ngọt ngào.
Hắn đúng là nghĩ cô không phản kháng cam chịu ngoan ngoãn mặc hắn muốn làm gì thì làm sao? Kiều Dĩ Hạm nhắm mắt lại không để cho nụ hôn nồng nhiệt của hắn mê hoặc.
Miệng cắn, chân đạp, quả nhiên hắn vì đau mà buông ra, để cho cô thuận lợi lợi dụng thời gian mà tránh thoát.
Cô giống như là đề phòng vậy, rất nhanh rời khỏi hắn, tránh xa hắn ba mét, chỉ sợ khoảng cách quá gần lại khiến cho bản thân lâm vào hoàn cảnh không thế nhúc nhích, phản kháng.
Nói thật ra, cô thật sự không nghĩ lại cùng hắn dây dưa, nhất là phát sinh quá quan hệ đồng nghiệp.
Liếm liếm môi bị cô cắn nát, Uông Đông Nam lơ đễnh nhìn Kiều Dĩ Hạm, nhưng trong mắt lại đầy vẻ hứng thú, cô gái này thật thú vị.
Nếu như trước đây bởi vì cô gái nhỏ này có hành vi đặc biệt mà muốn trêu trọc, thì hiện tại hắn muốn nhiều hơn, bởi vì….thân mình cao ngạo, tính tình quật cường, thực sự rất phù hợp với khẩu vị của hắn.
“Tóm lại Uông….Uông tiên sinh….” Cô cảnh giác nhìn hắn.
“Gọi tôi là Đông Nam, hoặc là Đông, hoặc là Nam tùy em gọi, chính là không được gọi tôi là Uông Đông Nam hay Uông tiên sinh”.
Hắn thích thú đi tới một bước, quả nhiên thấy cô nắm lấy khóa cửa phía sau muốn rời đi: “Chúng ta đều đã như vậy….” Hắn ám chỉ môi mình.
Ông trời! Thật là buồn cười, cô hiện tại giống như là con mèo nhỏ bị kinh sợ, cả người đều dựng lên, thật là đáng yêu!
“Câm miệng” Cô xấu hổ hét to, “Uông tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nói chuyện không có chung nhận thức, cho nên sau này gặp lại, anh đi đường anh, chúng ta không cần cố tình chạm mặt….Không! Không cần gặp luôn.” Nói xong, cô ngay cả nhìn cũng không nhìn trực tiếp bỏ chạy.
Hắn sửng sốt, nhìn cô đạp giày cao gót bộ dáng chạy như điên, chậm rãi tiêu hóa những lời nói của cô.
Thoáng chốc, tiếng cười phóng đãng vang vọng trong không gian, hắn thậm chí khom người cười rất lâu không thể dừng được.
Ông trời! Sao cô lại có thể đáng yêu như vậy?
Chẳng qua, cô tưởng muốn tránh nguyện vọng của hắn, hắn là không có khả năng cho cô toại nguyện.
Bởi vì cô liên tục ở trước mặt hắn hiện ra vẻ mặt đáng yêu, không thể nghi ngờ giống như một miếng thịt thơm ngon treo lơ lửng trước mặt báo săn, muốn hắn không tiến tới đuổi theo sao?
Đúng không? Kiều chủ nhiêm đáng yêu của tôi.
Thật vất vả cũng chờ được đến lúc tan tầm, sau khi trải qua một ngày sợ hãi, hiện tại Kiều Dĩ Hạm nghĩ nên trở về nhà, ăn xong bữa tối, sau đó tắm rửa, sau đó lại chạy thật nhanh đi ngủ.
Đinh!Vẻ mặt duy trì không thay đổi nhưng vẫn không giấu được mệt mỏi, Kiều Dĩ Hạm bước đi về phía cổng chính công ty.
Vừ mới ra khỏi cửa, một thân ảnh cuồng vọng cùng chiếc xe máy kiêu ngạo đứng trước cổng công ty, chẳng những hấp dẫn nhân viên tan tầm mà còn hấp dẫn người qua đường quay đầu nhìn xem.
Nhưng Kiều Dĩ Hạm không cảm thấy lạ giống những người khác, cô chỉ cảm thấy phiền phức, hơn nữa bắt đầu cảm thấy huyệt thái dương co rút đau đớn.
Lại là hắn! Đi một chiếc xe máy cỡ lớn, còn lớn hơn thứ dừng ở cửa công ty, quả thực rêu rao đến cực điểm, mặc kệ là hắn đang đợi ai, người kia nhất định không hay ho.
Dù sao trở thành một con khỉ bị dòm ngó cũng không phải là chuyện thú vị ….ít nhất cô xin từ chối vì năng lực kém cỏi.
Cô cúi đầu dự định khi hắn còn chưa phát hiện thì nhanh chóng rời đi, mặc kệ hắn đang đợi ai, lúc này chỉ là cùng hắn đối mặt cô cũng không muốn.
Thế nhưng, cặp mắt sắc của Uông Đông Nam nhìn thấy cô hết sức lén lút thật nhanh bỏ chạy, trùng hợp phát hiện ra cô trong đám người.
Hắn nhanh chóng đi qua, trực tiếp xuyên qua đám người giữ tay cô, thấy mắt kính trên mặt cô, nhíu mi: “Em vẫn còn có một cặp kính khác?” Hơn nữa so với cái hắn bỏ đi, vẻ già dặn chỉ có hơn chứ không kém.
Sao vậy? Nhà cô luôn cất giấu những loại mắt kính lỗi thời này sao? Loại này sớm nên bỏ vào viện bảo tàn cho rồi, bằng không thì quăng đi cho xong.
“Như thế thì sao? Chờ một chút….anh không cần tiếp tục qua đây.” Nhìn hắn không có vẻ muốn dừng lại, Kiều Dĩ Hạm bất chấp hình tượng nhịn không được bỏ chạy.
Chỉ tiếc thỏ không chạy nổi sói, giống như giày cao gót không thể thắng nổi giày vải, cô vừa mới bước được vài bước, Uông Đông Nam đã lập tức đuổi kịp cô, đem cô hướng về chiếc xe máy kiêu ngạo.
“Anh làm cái gì thế hả?” Cô gầm lên.
Hắn giúp cô đội mũ bảo hiểm, sau đó dũng cảm lên xe, miệng cười dặn dò: “Ôm chặt tôi, nếu không ngã xuống tôi mặc kệ./”
“Tôi…” Không cần! Lời còn chưa nói xong, hắn đã đạp chân ga, khiến cho cô không thể không im miệng, ôm chặt hắn.
Đàn ông thối! Dùng chiêu này để cô không thể phản kháng, trừ khi cô không cần cái mạng nhỏ của mình, muốn trực tiếp ngã từ trên xe hắn xuống.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cô đón gió hướng vào lỗ tai hắn rống to.
“Chở đi bán.” Vừa vặn gặp đèn đỏ hắn quay lại trả lời, điệu cười lưu manh khiến cho người ta không thể chê cười.
Hắn không nói câu nào đứng đắn hết, làm cho cô trừng mắt nhìn hắn.
Cô bắt đầu lo lắng có nên hay không trực tiếp đánh bất tỉnh hắn, rồi bỏ chạy thật xa.
Đột nhiên hắn hỏi: “Được rồi, em muốn ăn gì nào?”
Cô cắn răng, lạnh lùng nói: “Chuyện anh mang tôi lên xe tôi rất khó chịu”
“A…Tôi quên” Hắn cười vô lại, “Nhưng nếu như tôi nói trước em sẽ đáp ứng tôi sao?”
“Đương nhiên.” Cô trốn hắn còn không kịp làm sao lại đi ăn cơm cùng hắn được chứ?
“Cho nên tôi làm như vậy là chính xác.” Hắn hợp tình hợp lý nói.
Kiều Dĩ Hạm không biết nói gì, cô cho rằng đời này tuyệt đối không làm ra loại chuyện tùy tiện thế này, bàn tay chuyển động động cơ xe máy, thế nhưng chợt dừng lại quay đầu xem rốt cuộc là ai làm ra màn “Thuần phu nhớ” ở lối đi bộ lớn.
Đột nhiên hai người biến thành tiêu điểm trong mắt người qua đường, Kiều Dĩ Hạm xấu hổ thúc giục, vội vàng rời đi, nhường đường lại cho suy đoán của mọi người.
Buổi tối diễn ra trong một nhà hàng khá nổi tiếng, lần đầu tiên bước vào chỗ sang trọng thế này làm cho Kiều Dĩ Hạm hơi chút hoảng sợ.
Thế nhưng càng khoa trương hơn là hắn thủy chung không rõ hai chữ “khiêm tốn”.
Hắn chưa vào cửa đã bắt đầu chào hỏi, vào đến cửa hàng, ông chủ lập tức tới tiếp đón, thậm chí còn dẫn họ đến nơi đã được đặt trước, dọc theo đường đi hầu như tất cả các khách hắn đều có thể tán gẫu một hai câu, sau khi ngồi vào chỗ của mình, lại nói chuyện phiếm, hắn thậm chí còn chưa xem thực đơn, chỉ nói câu “như cũ”, ông chủ liền bưng lên một mâm mỹ vị nóng hổi.
Yên lặng ngồi một bên, Kiều Dĩ Hạm vẫn luôn nhắm mắt làm ngơ, nhanh chóng ăn đồ trên bàn sau đó rời đi.
“Đây là chân cua ăn không tệ, ăn nhiều một chút” Cho dù vội vàng hàn huyên nhưng Uông Đông Nam vẫn chưa quên sự tồn tại của Kiều Dĩ Hạm, rất cẩn thận đem vài món ăn đến trước mặt cô, thậm chí còn giải quyết vấn đề suy dinh dưỡng của cô.
Kiều Dĩ Hạm có chút ngoài mong muốn nhìn Uông Đông Nam, nhưng cô không nói gì, chỉ là cúi đầu lẳng lặng ăn.
Hắn ôn nhu chính là lừa gạt, cô không để ý, vẫn tiếp tục ăn.
Chẳng qua, đứng bên cạnh Uông Đông Nam đã có rất nhiều người ái mộ.
“Uông ca, cô gái này là ai vậy? Làm sao lại đối xử với cô ấy tốt vậy?” Một cô gái mặc váy ngắn cọ vào người Uông Đông Nam hờn dỗi.
Hừ! Chẳng qua chỉ là một xử nữ, dựa vào cái gì mà được Uông ca đối xử tốt như vậy?
“Phải đối xử tốt với cô ấy.” Hắn muốn theo đuổi cô, như thế nào lại không đối xử tốt với cô được. Uông Đông Nam cười cười trả lời: “Phải không tiểu Kiều?” Hắn gợi cảm nhìn cô trừng mắt.
Kiều Dĩ Hạm lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn hắn khinh thường, cười lạnh: “Nhàm chán.”
“Chao ôi! Uông ca đối xử với cô tốt như vậy, cô còn không cảm kích sao?” Một người khác vây quanh Uông Đông Nam trực tiếp trừng mắt, Kiều Dĩ Hạm liếc mắt một cái, thuận tiện dùng ngực vĩ đại của mình cọ xát hắn
“Không có biện pháp, có thể thấy mị lực cùng tấm lòng thành của tôi còn chưa đủ nên không đả động được cô ấy.” Vuốt tay, Uông Đông Nam bất đắc dĩ trả lời.
Vẫn im lặng ăn cơm, trên trán Kiều Dĩ Hạm đã nổi đầy gân xanh, chiếc đũa đang cầm trên tay cũng đột nhiên dừng lại.
Thành tâm không đủ? Hắn tự mình hiểu đi.
Buổi sáng còn nói muốn theo đuổi cô, bây giờ lại cùng các cô gái khác anh anh em em, nói chuyện liền nói chuyện, có cần phải dựa gần như vậy không? Như vậy mà cũng nói là muốn theo đuôi cô?
Hừ! Kiều Dĩ Hạm căm hận buông đũa, cầm lấy đồ uống hung hăng uống một ngụm lớn, lại bị nóng rực ở miệng nghẹn không ngừng.
“Khụ…khụ…đây là cái gì vậy?”
“Vô dụng! Uống rượu cũng bị sặc!” Một cô mặc váy ngắn không khách khí cười nhạo.
“Đúng vậy a!”
Nhìn thấy các cô ác ý cười nhạo, Uông Đông Nam sắc mặt trầm xuống: “Được rồi, đi ăn cơm của các cô đi, bớt nói ở trong này đi.”
Ho khan nửa ngày, Kiều Dĩ Hạm chỉ cảm thấy như là có cây đuốc trong cổ họng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cốc nước, cô nghi hoặc ngẩng đầu.
“Uống một chút nước đi.” Vỗ nhẹ lưng cô, Uông Đông Nam ôn nhu nói.
Nhìn thấy cô lỡ uống chén rượu ông chủ thường mang lên mà ho thành như vậy, hắn lần đầu tiên đối với phụ nữ động tâm thương tiếc, mặc kệ người quen trêu chọc, vội vã đi xuống lầu lấy cho cô một cốc nước.
“Không cần.” Kiều Dĩ Hạm quật cường đẩy cốc nước ra, nói to: “Đưa tôi về nhà, tôi muốn về nhà.”
Không xong rồi! Chỉ có một chút rượu mà hiện tại đầu óc cô đã bắt đầu quay cuồng…Kiều Dĩ Hạm ảm đạm nghĩ.
“Không cần cáu kỉnh, uống nước đi đã rồi tôi đưa em về nhà.” Uông Đông Nam đưa cốc nước đến trước mặt cô, nhẫn nại dụ dỗ.
“Tôi nói không cần.” Có lẽ chén rượu kia đã bắt đầu có tác dụng, Kiều Dĩ Hạm hiện tại muốn tùy hứng chống đối.
“Tiểu Kiều ngoan, đem cốc nước này uống hết đi, cổ họng em sẽ khá hơn một chút.”
“Cút ngay! Không phải anh thích những cô gái kia sao? Đi đi, không cần lại làm phiền tôi.”
Kiều Dĩ Hạm nghiêm mặt đỏ ửng, không chú ý tới lời nói của mình mang theo một chút ghen tuông.
Đáng ghét, đáng ghét! Tại sao lại là người đàn ông đáng ghét trong giấc mộng của cô, thậm chí còn ở trước mặt cô nói chuyện với những cô gái khác anh anh em em.
“Em….đang ghen?” Mắt Uông Đông Nam lóe sáng, thấp giọng nói.
Thì ra, cô gái nhỏ này chỉ cần uống rượu say là trở nên thành thật đáng yêu như thế, xem ra sau này nên lén rót rượu cho cô, chiêu này nên sử dụng nhiều hơn.
“Tôi không có ghen.” Kiều Dĩ Hạm nghiêm túc nói.
Mắt kính to đen ở giữa sống mũi, búi tóc chỉnh tề cũng có chút hỗn độn rơi ra mấy sợi tóc, hai gò má phiếm hồng và sương mù trong ánh mắt, làm cho cô không còn vẻ giỏi giang xa cách mà ngược lại thêm chút ý vị của một cô gái ngây thơ.
Cô vừa xinh đẹp, dáng vẻ vừa ngây thơ làm cho một cỗ dục vọng từ hạ thân Uông Đông Nam dâng lên, rõ ràng thời tiết mát mẻ, nhưng hắn lại thấy miệng khô, lưỡi khô.
Ông trời! Nếu bây giờ không đem cô về nhà, hắn sợ rằng bọn họ sẽ ở ngay đây diễn xuất một bộ phim nhỏ vi phạm quy định mất.
“Được! Không có ghen, không có ghen.” Hắn trước tiên an ủi cô, sau đó ôm lấy cô: “Vậy bây giờ tôi đưa em về nhà.”
“Được, về nhà.” Cô tự động ôm lấy cổ hắn, tự nhiên giống như đã lặp lại động tác này rất nhiều lần.
Chính là miệng nói đưa cô về nhà nhưng cuối cùng Kiều Dĩ Hạm lại nằm thẳng lên giường Uông Đông Nam.
Nguyên nhân là vì, cô cũng chưa có nói địa chỉ nhà cô cho hắn, mà hắn cũng rất chính trực không xâm phạm hệ thống công ty để thăm dò dữ liệu cá nhân của cô cho nên hắn vạn bất đắc dĩ đành phải đưa cô về nhà hắn.
Thật sự! Hắn có thể giơ hai tay lên thề, không phải hắn cố ý muốn đưa cô về nhà mình rồi có ý đồ bất lương đâu a.
“Ừ….”Nằm trên giường, cô gái nhỏ miệng lẩm bẩm một tiếng rồi trở mình, váy vén lên cao lộ ra bắp đùi trắng noãn.
Động tác lơ đãng này lại làm cho Uông Đông Nam thiếu chút nữa phun máu mũi, thầm nghĩ làm một con sói, cái gì cũng không để ý làm một kẻ vô sỉ hái hoa.
Không được! Tiếp tục để cho cô vén váy lộ đùi, hắn sẽ không có biện pháp cam đoan chính mình sẽ trở thành sói mất.
Ổn định tinh thần, Uông Đông Nam sai khiến bản thân không được nhìn đến bên giường, lấy chăn đắp lên người cô.
Ngay khi đắp xong chăn cho cô chuẩn bị rút tay ra thì cô bỗng nhiên mở mắt, hai mắt đầy sương mù nhìn hắn.
“Anh… sao anh lại ở đây?” Cô lại bắt đầu nằm mơ sao?
Lại? Uông Đông Nam không thể xem nhẹ lời nói vu vơ này của cô? Thú vị nhíu mày, chờ hành động tiếp theo của cô gái nhỏ.
“Anh lần này sao lại an phận vậy, cái gì cũng chưa làm? Cô ngây thơ nghiêng đầu hỏi: “Hay là không kịp làm sao?”
“An phận?” Có ý tứ gì? Cô gái này nói chuyện có điểm rất lạ: “Muốn làm cái gì? Tôi đối với em trước kia đã làm gì? Hả?”
Uông Đông Nam cảm thấy thú vị ngồi ở bên giường, tùy ý ôm lấy Kiều Dĩ Hạm tựa vào người hắn.
“Làm cái gì? Rất nhiều đó….Có đôi khi ở văn phòng, có đôi khi ở rất nhiều nơi khác…làm cái chuyện thật xấu hổ.” Cô bắt đầu lắp bắp, nói năng lộn xộn.
Cái loại chuyện này? Sẽ không phải là chuyện trong đầu hắn đang suy nghĩ chứ?
Câu hỏi của hắn còn chưa được giải đáp mà cô đã tự động , vòng tay lên cổ hắn, mắt sương mù nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp, môi đỏ mọng hơi mở tràn đầy mê hoặc.
Uông Đông Nam thừa nhận mình không phải chính nhân quân tử, mỹ nữ tự động đưa đến cửa lại là cô gái mà hắn hứng thú, làm sao có khả năng hắn không làm gì?
Cánh tay tráng kiện của hắn buộc chặt thắt lưng cô, mặt sát lại gần, trực tiếp thưởng thức đôi môi đỏ mọng.
Hơi thở bá đạo, điên cuồng của hắn qua nụ hôn biểu lộ không sót chút gì, vài lần cô muốn đẩy hắn ra thở gấp gáp nhưng lại bị hắn cứng rắn kéo lại, tàn sát bừa bãi đôi môi cô không chịu buông tay.
Đến khi Uông Đông Nam rốt cuộc thỏa mãn mới buông lỏng tay ra, Kiều Dĩ Hạm đỏ mặt nằm úp lên vai hắn thở phì phò.
Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ vẫn đang thở hổn hển, Uông Đông Nam trên mặt không chút thay đổi, thế nhưng có nên hay không áp đảo cô, ý niệm này trong đầu hắn không ngừng kéo co giãy dụa.
Chết tiệt! Hương vị của cô rất ngọt, bất quá hắn chưa từng làm “Bá vương cứng rắn” chẳng lẽ vì cô mà ngoại lệ sao?
“Đủ chứ! Tôi muốn ngủ?” Cô lẩm bẩm, thân mình mềm mại, muốn nằm xuống giường.
Chất rượu ăn mòn lí trí của cô, hiện tại muốn ôm lấy chăn ngủ một giấc đến sáng, nhưng điều kiện tiên quyết là nam nhân trong mộng này phải tốt một chút, không cần lại quấy nhiễu cô.
Đủ? Cô gái này thế nhưng nghĩ một cái hôn với hắn là đủ rồi sao? Vậy thì cô đã quá coi thường dục vọng của hắn rồi.
Theo thân hình bé nhỏ của cô, hắn cúi thân xuống đặt trên người cô, không cho cô cứ như vậy mà ngủ, quên đi sự tồn tại của hắn.
Lúc này hắn đã không quản được cái gì mà chính nhân quân tử, cái gì mà qui tắc đạo đức, hiện tại hắn chỉ xác định chính mình rất muốn cô gái này, vừa vặn cô cũng không có phản đối, như vậy là đủ rồi. Dù sao hắn rất tùy ý.
Ổn định lại tâm trạng, ánh mắt Uông Đông Nam trầm xuống, từ từ đứng dậy, tháo bỏ từng chút từng chút nút thắt trên người cô, làm cho một cơ thể trắng noãn bị che giấu lộ ra từ từ trước mặt hắn.
Tuy rằng nên dừng lại, bất quá loại cởi quần áo này với việc mở một món quà không khác nhau mấy, khiến hắn có cảm giác ngạc nhiên, vui vẻ.
Cởi đi áo sơ mi của cô, kéo váy xuống, sau đó quăng xuống giường, cuối cùng là tất chân màu da đập thẳng vào mắt, ngay lập tức bị hắn ném tới góc phòng, tức thì một cô gái cứng nhắc từng trải biến thành một tiểu ác ma thanh thuần xinh đẹp, vén lên áo lót màu đen tà ác.
Hô hấp của hắn nhất thời cứng lại, trong quần dục vọng vừa mạnh mẽ vừa vội vàng, cơ hồ muốn nứt vỡ đũng quần.
Hắn cẩn thận hai tay nâng lên tuyết nhũ trắng noãn, cúi đầu đói khát liếm lên đỉnh hồng, bàn tay không khách khí lướt qua bụng bằng phẳng, trực tiếp đi đến nguồn mật của cô.
“Ân…” Thân thể đột nhiên vọt lên, cháy sạch khiến cô không thể yên giấc, Kiều Dĩ Hạm không nhịn được “ưm” ra tiếng, mười ngón tay ghì chặt lấy chăn.
Cô một lần nữa mở ra cặp mắt sương mù, nam nhân tóc đen nằm trước mặt cô, đùa bỡn nụ hoa của cô, mật huyệt ướt át cảm thụ được ngón tay hắn.
Không thể nào? Mộng xuân lại trở lại sao? Trong đầu ý thức hỗn loạn không rõ ràng, động tác của hắn khiến cho cô thở hổn hển, khó nhịn phát ra tiếng rên rỉ nơi cổ họng.
“Thật không nghĩ đến em lại mẫn cảm như vậy…” Rút tay ra, Uông Đông Nam ngạc nhiên nhìn ngón tay ẩm ướt, tà nịnh liếm hương vị của cô trên tay.
Hắn chẳng qua mới chơi đùa một chút, tiểu huyệt kia đã ẩm ướt khiến cho hắn kinh ngạc, quần nhỏ màu đen hiện lên rõ ràng.
Bị trêu ghẹo quá mức khiến thân thể trống rỗng, Kiều Dĩ Hạm hơi híp mắt lại đột nhiên dừng lại động tác của hắn, làm nũng gọi: “Cho tôi.”
Nhìn thấy cô gái mình thích mở miệng nói ra câu này, Uông Đông Nam cười cười, xé quần nhỏ ướt đẫm của cô, cầm cặp mông trắng nõn của cô đem môi lưỡi để sát vào hiện lên mùi thơm mật huyệt, dùng đầu lưỡi nhạy bén khiến cho cô vui vẻ.
Cô yêu kiều, chân nhỏ vô lực lắc lư trong không trung, chiếc quần nhỏ chưa được cởi ra hết vẫn còn ở mắt cá chân đung đưa, vô cùng dụ hoặc.
“Em thích tôi lấy lòng em như vậy sao? Nhìn xem ở đây chảy ra rất nhiều….” Hắn liếm hoa hạch kia đến sưng đỏ run run, thủy dịch trong suốt chảy ra cơ hồ ẩm ướt mặt hắn, khiến cho hắn trầm giọng trêu chọc.
Tầng tầng lớp lớp khoái cảm khiến cho cô vặn vẹo vòng eo, không biết là muốn trốn chạy hay là càng nghênh hướng khiêu khích của hắn, nhưng hắn lại không chịu buông tay mà gắt gao giữ lấy cô, khiến cho cô chỉ có thể lắc đầu, trong miệng hô nhỏ rên rỉ.
“Đủ rồi, đủ rồi.” Mười ngón tay cô nắm chặt đẩy hắn ra, nửa người trên buộc chặt cong lên, theo bản năng phát ra âm thanh cầu xin.
“Như vậy đã tới cao trào?” Hắn nở nụ cười nhưng ý cười lại không có trong ánh mắt.
Buông mông đẹp của cô ra, hắn thay đổi ngón tay sát nhập vào trong hoa huyệt gắt gao co rút của cô, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào gò má phiếm hồng của cô, khẽ nhếch môi cười.
Mộ tiếng thở gấp cao vút, cô nhắm mắt lại, phát ra âm thanh nức nở, ngực phập phồng rất nhanh.
“Cao trào? Như vậy tiếp theo hẳn là đến lượt tôi…” Leo lên giường, đang chuẩn bị cầm thương ra trận, lại kinh ngạc nhìn người trên giường mà sững sờ.
Đang ngủ? Cô thế nhưng lại ngủ thiếp đi?
Cô gái này là ác ma sao? Khi hắn vất vả hầu hạ cô thư sướng thoải mái đến lúc cao trào, cô lại tự nhiên ôm chăn hắn mà gối đầu ngủ?
Dục vọng của hắn, còn có tiểu huynh đệ của hắn, nên làm gì bây giờ đây? Uông Đông Nam giật mình nhìn nữ nhân đang ngủ say sưa, nhịn không được ở trong lòng khóc thét.
Sửng sốt một hồi, hắn chỉ có thể là lau mặt. nặng nề đi vào phòng tắm.
Một bên xối nước lạnh, Uông Đông Nam chỉ có thể tự an ủi mình – may là bây giờ không phải mùa đông.
Bằng không cho dù là hắn cường tráng, cũng không có khả năng nửa đêm đột nhiên dập lửa bằng nước lạnh thế này.
Về phần tiểu ác ma ở trên giường kia, một ngày nào đó hắn sẽ bắt cô bồi thường lại cho hắn.
Đêm nay trước hết để cho cô ngủ ngon đi, coi như cô thiếu nợ, chẳng qua lợi sẽ tới ngay thôi…Hắn sẽ bắt cô trả theo phương thức vay nặng lãi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.