Gặp Lại
25/8/2009
Hôm nay anh lại mất ngủ, đêm qua giấc ngủ đến với anh khá muộn. Thế mà sáng nay trời đổ cơn giông lớn. Tiếng sấm chớp xé tan sự yên lặng của màn đên khiến anh giật mình bật dậy. Gió quấn lấy nhau bay ào ào từng cơn càn quét từ phía rừng Bạch Dương về làng. Anh ra khỏi giường và mở cửa sổ xem cơn giông lớn đến đâu. Trước mắt anh, những tia chớp cứ thi nhau loé lên xé toạc bóng đêm. Anh thoáng thấy có một bóng người đang lơ lửng trên bầu trời. Anh cũng chưa rõ là ai, nhưng để đảm bảo an toàn anh đành phải mạo hiểm tới tận nơi để xem rõ sự tình.
Nhảy phóc qua cửa sổ, anh đạp khí phóng lên trời. Việc này cũng gần giống với tự sát, anh có thể bị sét đánh trúng bất cứ lúc nào. Nhưng cũng may, trên người anh chẳng có một chút kim loại nào cả. Trong ánh sáng lập loè, anh thấy khá rõ bóng người đó đang thư thả bay vòng vòng trên bầu trời. Bay tiếp thêm một đoạn nữa anh chợt rùng mình vì tiếng cười mà kẻ đó liên tục cười vang. Đó là điệu cười thoả mãn của Ngọc Tuyết, anh đoán chắc cô ta lại bắt đầu dở chứng, và lúc này gọi cô ta là Hảo Xuân mới chính xác.
- Mụ điên kia! Mụ làm cái đ** gì ở đây thế hả?
Hảo Xuân dừng lại nhìn anh và nhẹ giọng trả lời:
- Tôi ra đây chơi với gió với mưa!
- Ôi điên quá! Mụ muốn chết à? - Anh quát
- Vui mà! Ha ha ha - Hảo Xuân cười lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tinh-than/3802644/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.