Nguồn gốc của gió
25/07/2009
Sớm hôm nay là một buổi sáng đặc biệt với Ngọc Tuyết, cậu con trai bé nhỏ của cô đã đến ngày làm lễ đặt tên theo đúng phong tục. Ngọc Tuyết không thể nhớ nổi phong tục của Hổ tộc. Cô chỉ nhớ được một chút mang máng nên cô chọn đại một ngày, sau khi bé đầy tháng được độ chục hôm.
Trời của buổi sớm nay đẹp, một ngày hè mát mẻ, mây mỏng bao phủ lấy bầu trời vừa đủ kín một màu trắng. Trời còn khá sớm, ánh mặt trời còn ở đằng sau núi Sơn Dược. Các chiến binh đều có mặt đủ để chứng kiến buổi lễ này. Trên bục cao hôm nay không phải là anh Bon như mọi khi mà là mẹ của đứa bé. Ngọc Tuyết bế thằng nhóc trên tay và bắt đầu đọc những dòng chữ cô viết trên giấy. Hôm qua, cô và anh Bon đã cố nhớ lại buổi lễ đặt tên duy nhất mà họ được chứng kiến rất lâu rồi. Nội dung không được trôi chảy cho lắm, đôi chỗ bị vấp vì chẳng ai nhớ được toàn bộ. Buổi lễ đó họ cũng chẳng chăm chú nghe, nên những gì còn đọng lại là những điều ấn tượng nhất.
Ngọc Tuyết vừa đọc xong, gió bỗng nổi lên nhè nhẹ. Và gió cứ ngày một lớn dần, cơn gió quấn lấy Ngọc Tuyết và dần dần đưa mẹ con cô lên cao. Theo phản xạ, mọi người ngước lên cao nhìn theo cô. Và ai nấy đều giật mình hoảng sợ vì ngự trên bầu trời là một con Hổ trắng rất lớn( ngoại trừ anh Bon, vì cảnh tượng này anh đã từng nhìn thấy trước đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tinh-than/3802642/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.