Ký ức trở lại
10/3/2009
Sau khi giao lại ca đi tuần cho một nhóm mới, anh Bon nhẹ nhàng bước trở lại căn phòng của mình. Trời đã về khuya, trăng đã ngả về gần cuối trời, sương cũng đã xuống ướt đẫm trên cỏ cây. Một chút sương lạnh làm anh rùng mình xuýt xoa, kẻ cô đơn ấy vòng tay tự ôm lấy mình để giữ lấy chút hơi ấm. Anh ngước lên nhìn ngắm mặt trăng, anh chợt thấy Ngọc Tuyết đang ở trên nóc nhà. Nhìn cô ta nổi bật giữa không gian với bộ đồ bằng voan trắng và mỏng bay bay trong gió. Đôi mắt cô hướng lên cao để ngắm nhìn bầu trời đầy lung linh một cách chăm chú. Một thoáng suy nghĩ, anh đoán rằng bạn mình lại đang có tâm sự. Không suy nghĩ gì nữa, anh nhún chân đạp khí bay lên mái nhà và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô bạn thân.
- Vừa đi tuần về hả? - Ngọc Tuyết hỏi
- Ừ! Cậu ngồi đây bao lâu rồi? Lại có tâm sự gì đấy? - Không phải hỏi đâu! Cậu chẳng thừa biết rồi! - Ngọc Tuyết trả lời vẻ nhạt nhẽo
- Được rồi! Không qua được mặt cậu! Thế cậu có thể tâm sự với tôi cho tinh thần thoải mái mà!
- Thực ra là tôi ngồi chờ cậu mà! Có những điều tôi không bao giờ quên được cậu ạ!
- Không quên được hay là không muốn quên? - Anh hỏi
- Cũng giống như cậu và cô Thố tinh kia thôi!
- An Nhiên á? Giống cái gì cơ? - anh ngạc nhiên hỏi
- Vậy cậu không quên được hay không muốn quên? - Ngọc Tuyết hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tinh-than/3802636/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.