Dù trưởng tỷ có nhẫn tâm thì cũng không thể làm ra chuyện g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhi ruột, huống hồ tiểu chất tử Thôi nguyện ở trong phủ.
Ta nghĩ, Thẩm gia cho rằng đưa trưởng tỷ vào cung là có thể tiếp tục hưởng phú quý mãi mãi, bọn họ dường như đã quên mất, hôm đó đã cứng rắn ép Hoắc Nhiên ký vào thư từ hôn như nào.
Bây giờ hắn đã là thiên tử, thật sự có thể bỏ qua chuyện này sau?
Ba tháng sau, Hoắc Nhiên đồng ý với yêu cầu của văn võ cả triều, tuyển lục cung.
Lúc ý chỉ được ban xuống, tổ mẫu đánh giá ta, lại nắm tay của ta, dẫn dắt từng bước: “Tiểu Lục, trưởng tỷ con một mình ở trong cung, đi lại khó khăn, con có đồng ý vào cung giúp đỡ con bé không?”
“Lúc trước trưởng tỷ con cũng không đối xử tệ bạc với con.”
Trong lòng ta giật mình.
Nhìn tổ mẫu đẫm lệ trước mắt, lúc trước bà ấy rất hiền lành, càng vô cùng yêu thương trưởng tỷ, nhưng địa vị của Thẩm gia vừa gặp nguy cơ, bà ấy đã bỏ trưởng tỷ.
Bây giờ, lại muốn đưa ta vào trong cung sao?
Cả Thẩm phủ, xét về ngoại hình, chỉ có ta giống trưởng tỷ.
Ta nhớ tới lời đồn trong cung, sau khi tiểu công chúa qua đời, Hoàng Quý Phi bệnh không dậy nổi, mơ hồ có vẻ hương tiêu ngọc vẫn.
Tổ mẫu thật sự nhẫn tâm đến mức này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thieu-nien/3645239/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.