Chương trước
Chương sau
Dù trưởng tỷ có nhẫn tâm thì cũng không thể làm ra chuyện g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhi ruột, huống hồ tiểu chất tử Thôi nguyện ở trong phủ.

 

Ta nghĩ, Thẩm gia cho rằng đưa trưởng tỷ vào cung là có thể tiếp tục hưởng phú quý mãi mãi, bọn họ dường như đã quên mất, hôm đó đã cứng rắn ép Hoắc Nhiên ký vào thư từ hôn như nào.

 

Bây giờ hắn đã là thiên tử, thật sự có thể bỏ qua chuyện này sau?

 

Ba tháng sau, Hoắc Nhiên đồng ý với yêu cầu của văn võ cả triều, tuyển lục cung.

 

Lúc ý chỉ được ban xuống, tổ mẫu đánh giá ta, lại nắm tay của ta, dẫn dắt từng bước: “Tiểu Lục, trưởng tỷ con một mình ở trong cung, đi lại khó khăn, con có đồng ý vào cung giúp đỡ con bé không?”

 

“Lúc trước trưởng tỷ con cũng không đối xử tệ bạc với con.”

 

Trong lòng ta giật mình.

 

Nhìn tổ mẫu đẫm lệ trước mắt, lúc trước bà ấy rất hiền lành, càng vô cùng yêu thương trưởng tỷ, nhưng địa vị của Thẩm gia vừa gặp nguy cơ, bà ấy đã bỏ trưởng tỷ.

 

Bây giờ, lại muốn đưa ta vào trong cung sao?

 

Cả Thẩm phủ, xét về ngoại hình, chỉ có ta giống trưởng tỷ.

 

Ta nhớ tới lời đồn trong cung, sau khi tiểu công chúa qua đời, Hoàng Quý Phi bệnh không dậy nổi, mơ hồ có vẻ hương tiêu ngọc vẫn.

 

Tổ mẫu thật sự nhẫn tâm đến mức này.

 

Ta thấy không đáng thay cho trưởng tỷ.

 

Đây chính là Thẩm gia mà nàng không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn gì bảo vệ.

 

8

 

Cuối cùng ta vẫn vào cung với thân phận Thẩm quý nhân.

 

Hôm đó, trưởng tỷ kéo lên thân thể bệnh tật đến gặp ta, nói nếu ta không muốn, nàng sẽ cầu xin tổ mẫu bỏ qua cho ta.

 

Ta quỳ trên mặt đất lắc đầu.

 

Trưởng tỷ, tỷ không biết, chúng ta chưa từng có lựa chọn.



 

Hoắc Nhiên, hắn sẽ không bỏ qua cho Thẩm gia.

 

Trưởng tỷ giật khóe miệng đắng chát: “Như vậy cũng tốt, có muội ở bên ta, ta còn có thể chống chịu thêm một chút thời gian“

 

Ta vô thức đỏ cả vành mắt.

 

Hoắc Nhiên có nhiều vô số phi tử, nhưng chưa từng truyền bất cứ ai, chỉ ngủ lại ở Trữ Tú cung của trưởng tỷ.

 

Thời gian lâu dài, trên phố có lời đồn, trưởng nữ Thẩm gia là yêu hồ chuyển thế, một thân gả hai chồng, mê hoặc Bệ hạ xoay vòng vòng, không phải dấu hiệu tốt.

 

Ta đi tới Trữ Tú cung của trưởng tỷ, nàng quấn áo lông chồn, đang cắt một gốc hồng mai ngay trong nội viện, băng tuyết phủ kín đất trời, càng làm nổi bật khuôn mặt tái nhợt của nàng.

 

Thấy ta tới, vẻ mặt nàng có hơi giật mình lo lắng.

 

“Tiểu Lục, muội biết không, ta thật lòng muốn nuôi dưỡng Trường Lạc lớn lên.”

 

Trường Lạc, cũng chính là tiểu công chúa đã qua đời một năm trước.

 

Ta tiến lên nắm chặt tay của nàng, nhỏ giọng nói: “Muội biết, trưởng tỷ, muội hiểu tỷ.”

 

Ta dìu nàng ngồi lên băng ghế đá ở một bên, nàng vẫn còn đang nói liên miên lải nhải: “Muội không biết đâu, đêm nào ta cũng nằm mơ, cũng nghe thấy tiếng khóc của con bé, con bé đang trách ta vì sao lại không cứu nó.”

 

“Nhưng ta có cách nào chứ, ta có cách nào đây.”

 

Ta thấy trên mặt trưởng tỷ có hai hàng lệ lăn dài, tiều tụy không chịu nổi, lời ta muốn nói nghẹn ở trong cổ.

 

Nàng thật sự canh cánh trong lòng vì cái c.h.ế.t của tiểu Trường Lạc, đến giờ vẫn chưa thể thoát ra.

 

“Bệ hạ giá lâm.”

 

Ta đứng dậy hành lễ, thoáng nhìn Hoắc Nhiên đi tới với vẻ mặt âm trầm, trong lòng ta lo sợ bất an, lời vừa mới nói, không biết hắn đã nghe được bao nhiêu.

 

Trưởng tỷ ngoan ngoãn nghênh đón, trong khoảng thời gian này, nàng giống như đã thật sự nhận mệnh, ngoan ngoãn phục tùng với Hoắc Nhiên.

 

Điều kiện tiên quyết là, tiểu chất tử Thôi Nguyện đã bị Hoắc Nhiên phái người đón đi, chẳng biết đưa đi đâu.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.