Qua hai ngày tết, tôi cùng Thanh Linh đi chơi chỗ này chỗ kia. Xong lại cùng nhóm anh Lâm Phong đi chơi, trong đó cũng có cả Thanh Linh. Bạn ấy đã ao ước được nói chuyện với anh Phong từ lâu. Tôi cũng không tin được rằng một người năng động hoạt bát như bạn ấy lại có ngày e thẹn dè dặt khi đáp lại từng câu hỏi của anh. Đứng nhìn họ trò chuyện với nhau làm tôi không nhịn được mà liên tục trộm cười. Thanh Linh không biết chuyện của tôi nên thường xuyên vô tình lại cố ý gán ghép cho tôi và anh Lâm Phong. Bạn ấy là một người bạn tốt, chỉ tiếc rằng gán ghép sai người. Ngược lại khiến tôi lo lắng khi có Minh Nguyệt đang đi cùng.
Cũng may sau đó không có chuyện gì, mấy ngày nghỉ tết cũng trôi qua một cách vui vẻ. Và tất nhiên có những nỗi buồn nên để nó ngủ sâu trong lòng. Tôi và thầy quay trở lại như mọi ngày, đôi khi có chút gượng gạo nhưng cũng thích nghi rất nhanh. Thầy rất hiểu tôi, hiểu tới kỳ lạ. Biết tôi không thích gì, biết tôi sợ thầy gợi nhắc đến ngày hôm đó. Thầy không bao giờ để tôi muộn phiền vì thầy ấy nhưng còn thầy thì... đến giờ với tôi vẫn là một ẩn số.
Tuy kì nghỉ tết đã qua nhưng dư vị ngày tết vẫn còn đó. Rất nhiều học sinh trong trường mang dáng vẻ uể oải như vừa mới ốm dậy và dĩ nhiên vẫn có nhiều những bạn hào hứng khoe chiến tích ngày tết của mình. Được mừng tuổi bao nhiêu, đi chúc tết những đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/3648037/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.