Chương trước
Chương sau
Qua hai ngày tết, tôi cùng Thanh Linh đi chơi chỗ này chỗ kia. Xong lại cùng nhóm anh Lâm Phong đi chơi, trong đó cũng có cả Thanh Linh. Bạn ấy đã ao ước được nói chuyện với anh Phong từ lâu. Tôi cũng không tin được rằng một người năng động hoạt bát như bạn ấy lại có ngày e thẹn dè dặt khi đáp lại từng câu hỏi của anh. Đứng nhìn họ trò chuyện với nhau làm tôi không nhịn được mà liên tục trộm cười. Thanh Linh không biết chuyện của tôi nên thường xuyên vô tình lại cố ý gán ghép cho tôi và anh Lâm Phong. Bạn ấy là một người bạn tốt, chỉ tiếc rằng gán ghép sai người. Ngược lại khiến tôi lo lắng khi có Minh Nguyệt đang đi cùng.

Cũng may sau đó không có chuyện gì, mấy ngày nghỉ tết cũng trôi qua một cách vui vẻ. Và tất nhiên có những nỗi buồn nên để nó ngủ sâu trong lòng. Tôi và thầy quay trở lại như mọi ngày, đôi khi có chút gượng gạo nhưng cũng thích nghi rất nhanh. Thầy rất hiểu tôi, hiểu tới kỳ lạ. Biết tôi không thích gì, biết tôi sợ thầy gợi nhắc đến ngày hôm đó. Thầy không bao giờ để tôi muộn phiền vì thầy ấy nhưng còn thầy thì... đến giờ với tôi vẫn là một ẩn số.

Tuy kì nghỉ tết đã qua nhưng dư vị ngày tết vẫn còn đó. Rất nhiều học sinh trong trường mang dáng vẻ uể oải như vừa mới ốm dậy và dĩ nhiên vẫn có nhiều những bạn hào hứng khoe chiến tích ngày tết của mình. Được mừng tuổi bao nhiêu, đi chúc tết những đâu là câu nói được nhắc đến nhiều nhất. Chỉ nghỉ tết hơn một tuần nhưng những câu chuyện luôn kéo dài vô kể có nhiều điều hay ho mà tôi chưa biết, chỉ là tôi ngồi nghe họ trò chuyện với nhau chứ không có câu chuyện nào được kể dành riêng cho tôi cả. Cho tới khi thầy chủ nhiệm lên lớp thì những câu chuyện vô tận đó mới kết thúc, nhà trường cũng rất tâm lý khi mà cho tất cả học sinh trong trường bớt hai tiết cuối để về sớm. Nên mọi người đều hào hứng hơn trong tiết học đầu tiên.

Đứng đợi cả lớp đứng chào xong, thầy mới nói "Tuy rằng đã qua tết nhưng mà tôi cũng chúc cả lớp năm mới vui vẻ, an khang và mạnh khỏe. Còn bây giờ thì bắt đầu tiết học đầu tiên của năm mới." 

Khi thầy vừa cầm phấn lên thì một bạn nam bất ngờ lên tiếng.

"Thầy ơi! Đừng mà, bây giờ trong đầu em chỉ có bánh chưng thôi." Bạn nam này cũng thật gan dạ, mải ăn tết mà quên hết nguyên tắc của thầy.

"Em nào vẫn muốn ăn bánh chưng thì có thể xin tôi cho về nhà, đợi khi nào tiêu hóa hết rồi thì lại đi học."

Thầy ấy đặt viên phấn về hộp, hai tay thầy chống lên mặt bàn, đôi mắt thì nghiêm nghị nhìn xuống lớp học. Làm cho một số bạn đang định nói gì đó cũng thầm nuốt nước bọt, có lẽ họ cảm thấy may vì chưa buột miệng.

Bắt đầu buổi học đầu của năm mới, với sĩ số không quá đông đủ. Còn một số gia đình về quê ăn tết chưa kịp lên lại. Và nói thật là buổi học này tôi cũng không mấy tập trung, tôi ngẩn ngơ nhìn lớp rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Lớp học vẫn vậy, không trang trí không có gì thay đổi. Phía ngoài sân trường chỉ có một cây đào to nằm giữa phòng hội đồng, để cho thấy rằng không khí tết vẫn còn đó. Ngày tết qua đi nhưng nhìn thấy dưới gốc cây, cánh hoa đào trải dày lấp đầy cả chậu, đủ làm minh chứng cho thấy một ngày tết bình yên và an khang. Năm mới cũng là sự đổi mới và đối mặt với những áp lực mới đến từ kì thi vào cấp 3. Nhưng mà sự đổi mới đó vẫn không có gì thay đổi khi mà Văn Hoàng đang chạy phía dưới sân trường, ai thì tôi không biết còn Văn Hoàng chắc chắn cậu ta vẫn muốn ở nhà ăn bánh chưng. Nhìn thấy cậu ta vừa đi vừa chạy tôi lại thấy hả dạ trong lòng. Nghĩ cũng thấy buồn cười, Văn Hoàng gặp nạn tôi lại chỉ có thể thầm cảm thấy thoải mái trong lòng như thể bản thân vừa mới trả thù được cậu ta vậy. 

Như thường lệ, Văn Hoàng lại bị phạt đứng ngoài chép bài. Chép thiếu một chữ thì chép thêm hai mươi lần nữa, cho nên cậu ta đành bất đắc dĩ đứng dựa cửa mà chép. Hai tiết đầu cứ như vậy trôi qua một cách nhanh chóng, đến giờ ra chơi là tôi lại như thường lệ một mình ra sân sau. Lần này không có anh Lâm Phong hay Minh Nguyệt họ đều được giáo viên nhờ đi làm việc gì đó. Tôi ra đó cũng chỉ dự định ngồi đọc sách cho yên tĩnh.

Không khí yên ắng một cách lạ lẫm, không có Minh Nguyệt rôm rả kể những câu chuyện trên trời dưới đất. Cũng không thấy anh Lâm Phong cùng trò chuyện cùng giảng dạy và đọc sách với tôi. Tôi đọc một trang hai trang xong lại đóng sách, vì có vài thanh âm bỗng vọng vào tai tôi. Tiếng nói của mấy bạn nam và thêm tiếng nói rất quen thuộc, tôi đứng dậy đi ra ngoài tới con đường dẫn vào sân sau. Thấy một đám con trai lớp 9D đang tụ lại, người đứng ở giữa là Lan Vy lớp trưởng lớp tôi.

Nghe qua, là vì Lan Vy bảo vệ bạn của bạn ấy khi bị một bạn nam lớp D bắt nạt. Nên ngày hôm nay bạn nam gọi đồng bọn đến để trả thù. Nhưng dù trong thế yếu lớp trưởng vẫn tỏ ra cương quyết mà nói.

"Chúng mày có tin tao đi mách thầy không?"

Một bạn nam khác tỏ thế ngông nghênh, đẩy Lan Vy một cái rồi nói "Mày có giỏi thì mày đi mách đi, tao lại sợ thầy của mày quá."

Thấy Lan Vy bị dồn vào vách tường, tôi bối rối không dám đi lên định đi đường vòng để tìm thầy chủ nhiệm nhưng chưa đi được bước nào tôi đã nghe thấy động tĩnh xô xát đánh nhau ở phía sau, lo lắng Lan Vy bị mấy bạn đó đánh nên quay lại nhìn mà không ngờ nhìn thấy Văn Hoàng vì bảo vệ Lan Vy mà một mình đánh nhau với đám con trai đó. Một mình Văn Hoàng tất nhiên là yếu thế hơn nên tôi vẫn dứt khoát quay người đi tìm thầy chủ nhiệm.

Cũng may vừa ra là gặp thầy đang đi cùng cô Ngọc Dung, tôi nói rõ lý do rồi đưa cả thầy cô ra sân sau. Nhưng ra tới nơi thì cuộc đánh nhau đã dừng lại. Bởi Lan Vy ngồi một góc ôm bên trán đang bị chảy máu, bạn ấy ngồi khóc ướt đẫm cả mặt. Làm cho mấy bạn nam kia chỉ biết lúng túng đứng nhìn. Cô Ngọc Dung vội đưa Lan Vy đến phòng y tế, tôi cũng đi sau đỡ lấy bạn ấy.

Sau khi Lan Vy được băng bó cẩn thận xong thì cô Ngọc Dung mới hỏi "Là ai làm em bị thương thế?"

"Dạ, bạn Văn Hoàng ạ." Lan Vy vừa nói vừa cúi thấp mặt, giọng nói rất nhỏ nhưng đủ làm cho mọi người nghe thấy.

Đáp án này làm tôi càng bất ngờ hơn, rõ ràng là Văn Hoàng tới bảo vệ lớp trưởng sao giờ lại thành tòng phạm rồi. Khi tôi định lên tiếng hỏi thì Lan Vy khẽ kéo vạt áo của tôi, đưa mắt ra hiệu cho tôi im lặng.

"Em cứ ngồi đây nghỉ đi, để cô ra xem thế nào." Cô Ngọc Dung vừa đi thì cô y tế cũng có việc nên trong phòng chỉ còn lại tôi và Lan Vy.

Nhân cơ hội không có ai tôi hỏi Lan Vy "Sao Văn Hoàng lại làm mày bị thương? Tao tưởng..."

"Nó ném đá vào thằng lớp 9D nhưng lại ném nhầm vào tao."

"Hả? Thế sao mày không nói rõ, lỡ Văn Hoàng cũng bị phạt thì sao?"

"Nó ném vào tao là thật mà, dù thế nào thì cũng bị phạt mà thôi. Chỉ là tao thấy ghét thằng Hoàng nên nhân cơ hội trả thù nó luôn."

"Nhưng như thế thì hình như không được hay cho lắm, dù sao nó cũng giúp mày."

"Mặc kệ đi, cũng đâu phải ngày một ngày hai nó đi bắt nạt người khác. Mày cũng ghét nó mà, mày không cần nói dối đâu cứ làm như không biết là được." Thấy Lan Vy kiên quyết như vậy tôi cũng không còn cách nào, bạn ấy đôi khi cũng bị Văn Hoàng bắt nạt nên ghét cậu ta là chuyện thường tình.

Trả thù... Hai chữ trả thù lần lượt hiện lên trong đầu tôi. Đúng rồi, đây là cơ hội hiếm có để cho tôi trả thù Văn Hoàng, ngay cả Lan Vy cũng muốn như vậy. Cơ hội mà tôi có thể để cho Văn Hoàng nếm trải những ấm ức mấy năm qua của tôi. Tôi chỉ cần khẳng định lời Lan Vy nói và không nói gì thêm là có thể khiến Văn Hoàng bị phạt rồi. Nó có chút xấu xa nhưng mà Văn Hoàng đã làm quá nhiều điều khiến tôi không thể tha thứ nổi.

Tôi được thầy gọi ra làm nhân chứng, lần nữa được lên phòng thầy hiệu trưởng. Cảm xúc vẫn hồi hộp vẫn lo sợ như ngày nào, trước khi đi Lan Vy khẽ đưa mắt nhắc nhở tôi. Tôi vừa đi vừa nắm chặt lòng bàn tay, cơ hội trả thù Văn Hoàng đang ở trước mắt. Nỗi lo lắng bị phát hiện vẫn cứ hiển hiện trong đầu tôi. Nhưng nghĩ đến Văn Hoàng lần nữa bị phạt lại khiến tôi thấy hả dạ. Đứng trong phòng thầy hiệu trưởng, trước mặt các thầy cô chủ nhiệm và những bạn nam đang xếp hàng đứng một bên. Tay chân tôi vẫn run lên không ngừng, lần này tôi mở lời thì sẽ không rút lại được.

Nghe thầy hiệu trưởng ba lần bốn lượt hỏi rồi thầy chủ nhiệm đưa mắt nhắc nhở, tôi mấp máy môi như dùng toàn lực để mà khó khăn nói ra ba chữ "Dạ, chuyện là..."

Quay ra nhìn lên ánh mắt đang chờ nghe của mọi người, Văn Hoàng đứng một góc đưa mắt tới cầu cứu tôi. Những hình ảnh đó trở nên mờ nhạt trước mắt tôi, tôi không dám nhìn bất cứ ai. Cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay in rõ bốn dấu móng tay, sau vài giây đắn đo thì tôi khẽ thả lỏng tay ra hít sâu một hơi. Ngẩng đầu lên đối diện với thầy hiệu trưởng đang chờ đợi đáp án và thầy chủ nhiệm lo lắng nhìn tôi.

"Dạ, chuyện là bạn Vy bị mấy bạn nam lớp 9D bắt nạt nên em đi mới đi tìm thầy chủ nhiệm đến giúp, còn về bạn Văn Hoàng..." Tôi ngập ngừng một lúc lâu, đảo mắt liên tục xong cũng quyết nói ra "Văn Hoàng chỉ là vô tình đi ngang qua thấy bạn Lan Vy bị bắt nạt nên mới đánh nhau với mấy bạn nam đó. Bạn Vy bị thương vì Văn Hoàng vô tình ném đá trúng vào trán bạn ấy, chứ không cố ý ạ."

Tôi nói liến thoắng một hơi xong cũng thở phào. Sự thật vẫn là sự thật tôi không đủ can đảm để bóp méo sự thật, biến sự thật thành sự giả dối. Dù có ghét Văn Hoàng thật đó nhưng điều cậu ta làm là điều tốt, giúp đỡ người thì không nên lại bị gắn cái mác kẻ tội đồ.

"Văn Hoàng tuy có lòng giúp đỡ bạn nhưng cách em làm là sai, thay vì chạy đi báo cáo với giáo viên thì em lại đánh nhau còn làm bạn bị thương. Em quay về viết bản kiểm điểm có chữ ký của giáo viên và phụ huynh rồi mang nộp cho thầy, cuối giờ em ở lại quét sân trường xem như răn đe."

Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời thì cánh cửa phòng bất ngờ bị mở toang ra. Lan Vy từ bên ngoài đi vào, vừa đi vừa gấp gáp nói "Thưa thầy, thật ra bạn Văn Hoàng muốn bảo vệ em nên mới vô tình làm em bị thương. Vừa nãy do em hơi mệt nên không nói rõ ràng với cô Dung ạ."

Dường như Lan Vy đã chạy tới phòng thầy hiệu trưởng. Bạn ấy vừa nói xong đã thở không ra hơi. Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Lan Vy định nói tiếp nhưng tôi đã kịp ra hiệu cho bạn ấy giữ im lặng.

"Bạn nữ này đã nói rõ ràng với thầy rồi, em không cần lo lắng đâu. Văn Hoàng giúp đỡ em nhưng làm sai cách nên vẫn phải chịu phạt."

Lan Vy nghe thầy hiệu trưởng nói xong thì lại nhìn qua tôi, bạn ấy có vẻ thấy thoải mái hơn khi biết tôi không nói dối. Đôi mắt cảm kích mà bạn ấy dành cho tôi đã nói lên hết suy nghĩ của bạn ấy. Lan Vy cũng giống như tôi, dù ghét thì ghét thật nhưng bạn ấy vẫn không nhẫn tâm vu oan cho Văn Hoàng. Xong chuyện thì tôi, Văn Hoàng và Lan Vy được về lại lớp. Ra đến bên ngoài, Văn Hoàng ngượng ngùng gãi đầu nói lời cảm ơn với tôi.

"Cảm ơn nha, không có mày giải thích chắc tao cũng bị phạt chung đám kia luôn."

"Khỏi cảm ơn, tao cũng không có ý định giúp mày đâu." Tôi vừa đi vừa nói mà không thèm nhìn cậu ta, Văn Hoàng giờ cũng biết nói lời cảm ơn. Chuyện lạ nhưng tôi không quan tâm.

Tôi và Lan Vy sánh vai cùng nhau lên lớp, còn Văn Hoàng thì lẽo đẽo theo sau. Cuối cùng vẫn kết thúc trong êm đẹp, cũng may là tôi cùng Lan Vy đã không làm chuyện khiến cho bản thân phải hối hận về sau này.

Hôm nay được về sớm nhưng tôi vẫn phải đi học thêm ở nhà thầy, tôi đã bắt đầu học lại từ chiều hôm mùng 4 tết mà trong khi mùng 6 thì nhà trường mới bắt đầu hoạt động lại bình thường. Tôi sang khi thầy đang tưới cây nên cũng nhảy vào phụ thầy ấy một tay. Mặc dù tôi không làm được việc nhưng được cái rất cẩn thận nên thầy cũng yên tâm khi để tôi phụ giúp.

Đang lúc đứng nhìn thầy bón phân cho rau thì thầy chợt dừng lại và hỏi một câu khó hiểu "Sáng nay sao em lại quyết định nói sự thật thế?"

"Là sao ạ? Em không hiểu." Tôi bây giờ đúng là giả ngây, mặc dù đã nghĩ ra lý do thầy hỏi như vậy. Nhưng khi đó chỉ có tôi và Lan Vy nói chuyện với nhau, đáng lẽ thầy không nên biết mới đúng.

"Lúc tôi đến phòng y tế, vô tình nghe thấy em và Lan Vy đang nói chuyện."

"Dạ!" Tôi dùng hai tay che miệng mình lại, thầy đã nghe tôi và Lan Vy nói chuyện với nhau nhưng khi đó thầy lại... "Sao thầy lại không nói ra ạ?"

"Bởi vì tôi biết em sẽ không nói dối."

"Em không muốn vu oan cho người khác." Tôi nắm chặt lòng bàn tay, buồn tủi nói ra suy nghĩ của mình "Nhưng... em cũng đã có những suy nghĩ xấu xa."

Thầy đứng dậy, phủi nhẹ cho đất dính trên tay rơi xuống. Đứng bên cạnh thầy tôi nhận ra rằng mình đã cao hơn một chút nhưng thầy vẫn phải chắp hai tay ra đằng sau, cúi thấp người xuống để nói với tôi.

"Học sinh của tôi, không có ai xấu. Và cũng không ngoại trừ ai."

Không ngoại trừ ai, kể cả những người đã và đang bắt nạt người khác. Với thầy thì có thể là vậy nhưng với tôi những người bắt nạt tôi đều là những kẻ xấu xa.

___________Đôi dòng của tác giả_________

Không biết còn ai đã và đang theo dõi tác phẩm của mình hay không nhưng mình thành thật xin lỗi vì hay chậm trễ ra chương. Khoảng thời gian này có nhiều chuyện xảy ra quá. Đến giờ mình mới quay lại tiếp tục viết, mong rằng không quá muộn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.