Khi mà tôi nhắn tin với thầy, thầy ấy không nhắc gì đến chuyện lúc trưa. Như thể nó vốn không hề xảy ra, như thể tôi chỉ đang nằm mơ mà thôi.
Tôi cũng hy vọng lúc đó mình thực sự đang mơ nhưng sự nóng nực khi tôi đứng trong bếp, cái mát lạnh trong lúc rửa bát đã nói với tôi rằng không hề có giấc mơ nào cả. Người thầy của tôi, người ấy đang phải đối mặt với cảnh gia đình phân ly. Sẽ phải đau khổ thế nào khi bố mẹ mỗi người một nơi, điều đó tôi không dám tưởng tượng đến.
Những tưởng hôm sau thầy sẽ xin nghỉ để về nhà một chuyến nhưng không, thầy vẫn đi dạy bình thường. Thầy vẫn như mọi ngày giảng dạy bài học cho chúng tôi, thầy còn hỏi tiến trình viết báo tường và văn nghệ của lớp. Tôi đứng lên trả lời mà lòng cứ nôn nao. Thầy càng tỏ ra bình tĩnh càng làm tôi lo lắng hơn, tôi chỉ muốn hỏi tại sao thầy lại phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy.
Qua vài ngày sau, trong trường đón một đoàn thanh tra do bộ giáo dục cử từ Hà Nội đến để kiểm tra tình hình giảng dạy và học tập của giáo viên và học sinh trong trường. Đoàn sẽ dự giờ lớp có thành tích tốt nhất và lớp, uhm... lớp có thành tích tệ nhất. Và sẽ ngẫu nhiên dự giờ một vài lớp học bất kỳ nào đó.
Lớp học tệ nhất tất nhiên là lớp của tôi, giờ được chọn dự giờ lại là tiết văn của thầy. Thầy ấy đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, còn dạy sơ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/3325147/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.