Tôi đã từng ước trên đời này có tồn tại hai chữ "nếu như" thì thật tốt biết bao.
Nếu như ngày đó tôi không vào lớp học nọ thì có lẽ cũng sẽ không đơn độc như vậy. Nếu như không gặp người đó thì có lẽ... đã không có hai chữ "sau này".
Trong đầu tôi vẫn luôn in dấu kí ức những năm tháng khi còn học trên mái trường trung học, là những tháng ngày đơn độc và tẻ nhạt nhất. Tôi chán ghét việc đi học ngồi trên lớp rồi bị bạn bè đem ra trêu đùa bắt nạt. Vì là một người yếu đuối nhút nhát nên tôi chỉ có thể làm trò tiêu khiển cho bạn bè trong lớp, thậm chí bị đánh cũng phải nhẫn. Tôi không đủ khả năng chống trả, cũng không thể chống trả. Cứ như vậy mà chịu đựng nhẫn nại và chờ đợi cho đến năm cuối cấp. Cũng là năm nay, bây giờ tôi chuẩn bị lên lớp 9. Vào năm cuối cấp này, người ta sẽ chung một vẻ mặt là nuối tiếc với tận dụng thời gian còn học bên nhau. Riêng tôi lại là sự mong chờ, mong chờ sẽ sớm thoát khỏi nơi đáng ghét này. Tôi không hề có một chút luyến tiếc đối với lớp học, chỉ mong sao một năm trôi qua thật nhanh. Nhanh một chút, như vậy tôi không cần ngày ngày đối mặt với những người không hề ưa thích tôi.
Nghĩ đến ngày khai giảng, cảm giác trong tôi là lo lắng là cao hứng. Tuy nhiên lo nhiều hơn vui, bởi vì sau khai giảng tôi vẫn bị bắt nạt như thường. Trong mấy năm qua, nhiều lần tôi cũng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/2983102/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.