Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng câu nói đó lại khiến tôi nhìn thầy bằng một ánh mắt khác. Tôi đã từng rất sợ thầy nhưng có lẽ là hiện tại nỗi sợ đó dường như đã biến mất, ngược lại tôi lại đang thấy mình mang ơn của thầy.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy và đi học như mọi ngày. Đạp xe trên con đường thân thuộc, tôi thích thú nhìn ngắm nhìn bầu trời xanh mướt cùng với những đám mây trắng bồng bềnh mềm mại. Còn có một ít tia nắng buổi sáng. Tôi đi trên đường không nhịn được mà mỉm cười trong vô thức, nỗi lo lắng và sự sợ hãi mỗi khi bước ra khỏi nhà đều tan biến hết. Lâu lắm rồi, bây giờ tôi mới cảm nhận được sự vui vẻ khi đến trường.
Lên đến lớp học, tôi lại thấy thầy chủ nhiệm đang ngồi trên bàn giáo viên. Thầy vẫn như vậy, vẫn là một mặt trầm lặng nhẹ nhàng vừa di chuột vừa gõ chữ trên bàn phím laptop. Khác hoàn toàn với sắc thái dịu dàng hòa đồng tối hôm qua, chỉ thấy một sự cô độc đang tỏa ra từ người thầy. Nhìn thầy như vậy, tâm trạng vui vẻ của tôi bỗng dưng tụt dốc không phanh. Dù biết vào mỗi buổi học thầy sẽ luôn như vậy nhưng cảm xúc của tôi vẫn bị ảnh hưởng phần nào đó.
Về chỗ của mình, liền thấy có mấy bạn đang ghi ghi chép chép gì đó. Nhưng hôm nay không có bài tập về nhà, lớp của tôi không chăm đến nỗi đi học trước bài mới đâu. Vì tò mò tôi lén nhìn sang bàn bên cạnh, nhìn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/2983092/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.