Hiện tại tôi thấy rất vui vẻ, tuy vẫn bị bắt nạt nhưng bên cạnh tôi lại có thêm một người bạn. Có thêm một người tâm sự cùng nói chuyện với tôi. Và có lẽ tôi sẽ không còn đơn độc một mình như trước kia.
Đi học về, tôi vui vẻ dựng chân chống xe đạp. Vốn định đi vào lại nghe thấy trong nhà phát ra một tiếng động lớn, những âm thanh đập phá đồ đạc không ngừng vang lên. Cùng với đó là tiếng cãi vã, tiếng chửi rủa. Nghe đến đây, tôi biết chuyện đó lại tiếp diễn.
Dù đã quá quen rồi nhưng những hình ảnh đó không ngừng làm rối loạn tâm trí tôi. Ngay từ khi còn bé tôi đã phải chứng kiến cảnh không nên có ở trong một gia đình, những lúc như vậy tôi chỉ có thể âm thầm trốn ở nơi nào đó rồi lặng lẽ rơi lệ. Một đứa trẻ chưa từng hiểu thế nào là bạo lực gia đình lại luôn vọng tưởng gia đình của mình hạnh phúc hơn những nhà khác, vì hàng xóm cũng như vậy. Thậm chí còn tệ hại hơn. Sau này lớn lên mới biết những người đàn ông đó đều là những kẻ tàn nhẫn. Những kẻ chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình, những kẻ không xem trọng gia đình với người thân.
Và hiện tại như mọi lần, cả chân và tay của tôi đều bị tê liệt. Muốn vào trong nhưng lại sợ hãi, muốn bỏ đi lại không biết đi đâu. Mãi khi nghe thấy tiếng xe máy đi qua mới nghĩ đến thầy chủ nhiệm, tuy rằng nơi đó tôi rất không muốn đến. Nhưng có lẽ chỉ có ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/2983087/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.