Hôm sau có điểm kiểm tra môn Hóa. Phần lớn cả lớp đều đạt, chỉ có sáu bạn là không đạt. Sáu bạn đó tuy hay bị mời phụ huynh nhưng khi nghe đến tên mình cũng lộ ra mấy tia sợ hãi.
Đây cũng là lần đầu bài kiểm tra môn Hóa của tôi được bảy điểm mà còn do tôi tự làm. Nhìn thấy con số bảy đỏ chót trên tờ giấy kiểm tra, tôi không khỏi có chút hãnh diện. Số điểm này đúng là không lớn và tôi cũng biết rõ khả năng của mình đến đâu. Nếu cô giáo không tăng điểm thì có lẽ tôi chỉ được bốn hoặc năm điểm. Nhưng tôi vẫn không thể kìm nén mà khẽ mỉm cười.
Tôi vui vẻ cầm nhật ký của mình ra sân sau, hiện tại tôi rất muốn ghi lại trải nghiệm ngày hôm nay vào nhật ký. Hiển nhiên là viết nhật ký ở một nơi ồn ào náo nhiệt như trong lớp là điều không thể, tôi cần một nơi yên tĩnh. Đã lâu rồi, khi ra nơi này tôi không được ở một mình. Vốn là một người trầm tĩnh ít nói nên đôi khi tôi chỉ muốn đơn độc một mình, muốn cười muốn khóc đều không bị ai nhìn thấy.
Trước khi xuống đây tôi đã nghĩ ra rất nhiều câu để viết vào nhật ký nhưng đến lúc viết ra lại chỉ viết được một câu "Hy vọng những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây không phải giấc mơ". Khi viết ra dòng chữ này trong lòng tôi mơ hồ cảm giác sự trống trải, có lẽ do quá quen với cô đơn nên hiện tại tôi khó lòng chấp nhận những điều tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/2983076/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.