Vì không để cho Duy Tùng bị Văn Hoàng trả thù nên cô hiệu phó đã nhờ bác bảo vệ đưa cậu ta về nhà. Chuyện hôm nay được mọi người bàn tán xôn xao, không ai ngờ Văn Hoàng lại dám bỏ về trước mặt các thầy cô. Nhưng mọi người cũng thấy vui khi không còn gặp cậu ta nữa. Việc cậu ta bỏ học chỉ làm lớp thiếu đi một người, lớp tôi mỗi năm đều sẽ thiếu hụt đi vài bạn nên cảm thấy nó khá bình thường. Thậm chí còn là một chuyện mừng.
Trước khi về thầy nhìn tôi mà lại không nói gì, dường như thầy không vui. Thầy từng nói với tôi muốn cảm hóa Văn Hoàng, muốn cậu ta ngoan hơn chút. Không học cấp ba cũng được nhưng ít nhất nên tốt nghiệp cấp hai. Gia đình Văn Hoàng thuộc hộ nghèo, để cho cậu ta học đến năm lớp chín đã rất khó khăn. Giờ mà nghỉ thì sự cố gắng của mẹ cậu ta mấy năm qua đều đổ sông đổ biển. Nhưng Văn Hoàng vốn không quan tâm đến gia đình của mình cho nên tôi cũng không rảnh mà bận tâm hộ cậu ta.
Khi đến tối dù rất muốn rất muốn nhắn tin với thầy mà tôi lại không dám. Dù biết rằng thầy sẽ không trách mình, dù biết đó không phải là tội lỗi gì. Nhưng đối với tôi để cho một người mà mình kính trọng phải thất vọng thì đó là việc làm vô cùng sai trái, dù làm đúng cũng thành sai.
Tôi không thể nghĩ ra bất cứ từ ngữ nào để nhắn tin, vào nick của thầy rất nhiều lần đến cuối cùng lại thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-thanh-xuan/2983064/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.