Hoá ra, nơi Vãn Tri Y bị kéo vào là đằng sau lối thoát hiểm, một chiếu nghỉ giữa cầu thang bộ tối đen.
Trên cơ thể Cố Tây Châu còn có thoang thoảng mùi rượu, giọng anh vừa trầm vừa đục vang lên bên tai cô: "Vãn Tri Y, cậu ta say rượu rồi em còn dám ở một mình với cậu ta. Em có biết mình đang làm gì không?"'
Vãn Tri Ý bị đẩy vào góc, lưng tựa tường, đối mặt với hơi thở gần kề nơi chóp mũi, cô không thể làm mình tâm lặng như nước, chỉ có thể dùng kỹ năng nghề nghiệp điều khiển giọng không run.
"Cố Tây Châu, tôi biết rõ mình đang làm gì."
"Biết rõ mình đang làm gì còn châm thuốc cho cậu ta, còn để cậu ta ôm?"
Vãn Tri Ý mím môi, người đàn ông này lại bày ra cái vẻ dạy dỗ mà cô ghét.
"Thế thì đã sao? Liên quan đến sếp Cố sao?"
Cố Tây Châu thở dài: "Vãn Tri Ý, giải quyết khó khăn có rất nhiều cách, tôi có thể giúp đỡ em gỡ bỏ phiền phức đang gặp phải, công ty cũng sẽ nâng đỡ em nối tiếng. Không cần phải đi đường tắt, dùng cách hạ thấp bản thân mình như vậy."
Vãn Tri Ý trầm lặng không nói một lời. Người đàn ông này đang hiểu lầm cô câu anh không được nên câu bạn thân anh sao? Anh xem cô là loại người gì.
"Cố Tây Châu, dù anh có tin hay không, từ trước đến giờ tôi chỉ câu mỗi mình anh. Còn việc giữa tôi và Hàn Tri Ngôn, nam thanh nữ tú đều độc thân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3646406/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.