Vãn Tri Ý cảm thấy bản thân bị sỉ nhục đến cùng cực. Trước mắt cô, dòng chữ tiêu đề đập thẳng vào mắt: Hợp đồng chuyển nhượng bất động sản.
Hai tay cô nắm chặt tập kẹp tài liệu, lỗ tai đỏ bừng, hai mắt gắt gao nhìn về phía Cố Tây Châu: "Cố Tây Châu, đây chính là câu trả lời của anh ư?"
Vãn Tri Ý nghe thấy giọng mình run run.
Cố Tây Châu chỉ đáp lại cô một câu: "Vãn Tri Y, ký tên đi."
Theo như hợp đồng, Cố Tây Châu sẽ chuyển nhượng cả tòa bao gồm hơn 20 căn hộ cao cấp Bác Cảng Vân Loan cho cô, bao gồm cả căn penhouse trên đỉnh tòa nhà.
Vãn Tri Ý nhíu mày, không nói lời nào.
Đúng là cô thiếu tiền, trên người còn gánh món nợ tới con số hàng tỷ, nhưng cô chưa bao giờ muốn vơ vét tiền trên người đàn ông. Đúng là cô tiếp cận anh có mục đích, cô chỉ muốn bám víu vào cây đại thụ là anh để thoát khỏi gông cùm phong sát của Ôn Uyển, muốn khiến nhà họ Hứa phải ngậm đắng nuốt cay khi liên hôn không thành.
Mà thực chất chúng cũng chẳng khác nhau. Vẫn là cô lợi dụng anh để đạt được mục đích của mình. Là chính cô đã sỉ nhục bản thân cô, chứ không phải Cố Tây Châu. Đã là lựa chọn của mình thì không được oán hận người khác.
Khi cô quyết định quyến rũ Cố Tây Châu, đã lường trước kết cục tồi tệ này, nhưng khi nó thực sự xuất hiện, vẫn khiến lồng ngực cô hít thở không thông, trên mặt như bị ai giáng một cú tát bỏng rát, hai tai ù đặc, lòng như rỉ máu. Lòng tự trọng của cô, cốt cách cao ngạo của một thiên kim không chịu nối kết quả ê chề này.
"Có thể cho tôi mấy phút suy nghĩ không?" Vãn Tri Ý nghe thấy giọng mình vang lên, đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
Cố Tây Châu nhìn đồng hồ rồi gật đầu, đứng lên: "Cho em 10 phút, sáng nay tôi còn có cuộc họp."
Tiếng giày da xa dần.
Tần Trục Hoài vẫn ở lại, để chờ lấy hợp đồng từ tay Vãn Tri Ý, đi hoàn thiện nốt thủ tục phía sau.
Vãn Tri Ý cầm tập tài liệu ra sofa, ngồi nhìn như thể đang đọc, sau đó cô cầm bút lên viết, sau đó đưa cho Tần Trục Hoài, kèm theo câu nói: "Trợ lý Tần, phiền anh chuyển lời đến sếp Cố, lời dạy bảo của sếp Cố, Vãn Tri Ý tôi khắc sâu trong tim."
"Vâng, tôi sẽ chuyển lời." Nói xong, Tần Trục Hoài cầm hợp đồng đi trước, Vãn Tri Ý ngồi sụp xuống sofa, đưa tay lên miệng cắn mạnh, ngăn nước mắt rơi ra.
Cô quá tự tin vào năng lực quyến rũ đàn ông của mình, cũng quá đề cao giới hạn chịu đựng của bản thân. Hóa ra, câu nói đêm qua của Cố Tây Châu có nghĩa là vậy.
Khi đàn ông hư hỏng, cô tính bao nhiêu kế sách cũng chỉ là trò mèo.
Cô quá ngây thơ, chút chiêu trò quyến rũ đó của cô trong mắt anh chỉ là một trò mèo, cô tưởng là mình đã hạ gục trái tim anh, nhưng chẳng qua anh vẫn tốt bụng chưa muốn bóc mẽ cô thôi.
Khoảng 10 phút sau, Vãn Tri Ý lau sạch nước mắt, ôm Cố Phát Tài rời khỏi căn hộ của Cố Tây Châu.
****************
Tần Trục Hoài sợ Cố Tây Châu đợi lâu nên không kiểm tra lại hợp đồng, anh xuống đến tầng hầm, thấy ông chủ của mình đang ngồi ở hàng ghế sau, cửa sổ mở, một tay kẹp điếu thuốc đang gác lên bệ cửa, khói thuốc lan tỏa khiến anh không nhìn rõ được cảm xúc đối phương.
Vết bầm tím trên cổ cực kỳ lộ liễu.
Tần Trục Hoài chui vào xe, đặt hợp đồng sang ghế lái phụ: "Thưa sếp, cô Vãn đã ký rồi ạ."
"Ừm." Cố Tây Châu khẽ lên tiếng, dừng lại hút thêm một hơi thuốc rồi mới nói tiếp: "Trong ngày hôm nay hoàn thành thủ tục sang nhượng, đưa giấy tờ sở hữu tới tay cô ấy, lại thuê người đến dọn hết vật dụng cá nhân của tôi về nhà chính."
"Đã rõ, thưa sếp."
Tần Trục Hoài nhìn vết bầm ở cổ sếp mình là biết Vãn Tri Y đã thượng vị thành công, mà sếp tổng của anh cũng rất hào phóng với Vãn Tri Ý. Bất động sản ở Bác Cảng Vân Loan đến người có tiền cũng khó mua, địa lý vị trí vô cùng đẹp, không chỉ về phong thủy mà còn về khoảng cách đến các địa điểm xung quanh. Đánh đổi một đêm,
thứ về tay là cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền cả đời, phen này Vãn Tri Ý quá sướng rồi.
Tần Trục Hoài khởi động xe, đánh tay lái. Xe đi đến đèn xanh đèn đỏ gần Cố thị, chợt nhớ ra lời của Vãn Tri Ý, anh bèn nói: "Cô Vãn còn nhờ tôi chuyển lời đến anh, cô ấy nói là lời dạy bảo của sếp, cô ấy sẽ khắc sâu trong tim."
"Ừm." Cố Tây Châu gật đầu, mắt nhìn cảnh vật ngoài đường, sau đó bỗng bổ sung thêm một câu: "Cô ấy có khóc không?"
"Cô Vãn không khóc." Tần Trục Hoài đáp lại, còn bổ sung thêm: "Tôi thấy cô Vãn sẽ thấy vui là đằng khác, bỗng dưng được cả một tòa bất động sản giá trị nghìn tỷ, sao lại không vui cho được."
Cố Tây Châu không nói gì nữa, đến công ty là vào phòng họp luôn.
Tần Trục Hoài chuẩn bị trà nước và tài liệu họp xong xuôi bèn mang hợp đồng đến phòng Pháp chế, đưa cho chuyên viên Pháp chế xử lý. Nhưng người này vừa nhận hợp đồng, mở ra xem đã gọi với anh lại: "Trợ lý Tần, đừng đi vội, hợp đồng này không xử lý được."
"Sao thế?"
Cô gái ái ngại gửi lại cho Tần Trục Hoài.
Anh mở trang cuối ra xem, thấy ở phần ký tên không phải chữ ký của Vãn Tri Ý mà là hình vẽ một cái đầu lợn.
Bên dưới còn có dòng chữ nắn nón của Vãn Tri Ý:
Cố Tây Châu, anh đùng là con lợn rừng, con lợn rừng ngang ngược! Ai thèm nhòm ngó cái đống nhà rách của anh!!!
Vẻ mặt Tần Trục Hoài cứng đờ, thái dương như toát mồ hôi hột. Anh đắn đo một hồi, cuối cùng quyết định mang hợp đồng vào phòng họp cho Cố Tây Châu.
Cố Tây Châu mở trang cuối ra nhìn, sau đó nhíu mày, không rõ đang nghĩ gì...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]