Hương men rượu thuốc dường như nhiễm sang cả cô, nếu không tại sao Vãn Tri Ý lại thấy đầu óc mình trì độn, phản ứng chậm chạp thế này.
Trái tim cô đang đập loạn xạ vì căng thẳng.
Vậy là, cơ hội của cô đã đến rồi ư?
Thế nhưng Vãn Tri Ý vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để đi đến bước cuối cùng, thế nên người cô hơi lùi lại, hai người tách nhau ra. Ngực cô phập phồng lên xuống, giữa hơi thở chỉ toàn là mùi nam tính của Cố Tây Châu.
Vãn Tri Ý còn chưa thở được mấy hơi, sau gáy cô lại bị người đàn ông giữ lấy, anh hơi ấn cô xuống: "Không phải em luôn muốn tôi làm vậy với em sao? Tránh?"
Hàng mi của Vãn Tri Ý rung nhẹ.
Cố Tây Châu chuyển bị động thành chủ động, anh lật người, đè cô xuống sofa, hơi thở của cả hai trong phút chốc lại quấn lấy nhau. Cho đến khi Vãn Tri Y hụt hơi, anh mới buông ra, ngón tay mạnh mẽ nam tính vuốt dọc theo xương quai hàm của cô, thở dốc:
"Bình thường không thuận theo ý em muốn, giận không?"
Dứt lời, cắn nhẹ môi Vãn Tri Ý một cái. Cô thấy đau, bèn giận dỗi trừng mắt nhìn người đàn ông đang đè lấy mình:
"Thế giờ còn thuận theo ý em làm gì?"
Cố Tây Châu bật cười, giọng anh khàn đục: "Chỉ muốn cho em biết, khi đàn ông hư hỏng, em có tính bao nhiêu kế sách cũng chỉ là trò mèo."
Vãn Tri Ý nghiền ngẫm câu nói này.
Cố Tây Châu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3646294/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.