Trước lời bắt chuyện của Hứa Phù Tang, Cổ Tây Châu cũng lịch sự đáp lại: “Bà ấy rất biết tận hưởng cuộc sống.”
Không thêm một câu dư thừa nào để bắt chuyện, nhưng Hứa Phù Tang vẫn không bỏ cuộc: “À, Tây Châu, em nghe chị gái anh nói anh biết chơi đàn piano phải không?”
Cố Tây Châu không nhớ lần gần nhất anh chơi piano là bao nhiêu năm về trước.
“Không phải dân chuyên, tôi vẫn thích nghe người khác đàn hơn là tự đàn”
Hứa Phù Tang nghĩ thầm, bọn họ sinh ra đúng là để dành cho nhau.
Cố Tây Châu biết đánh đàn, không tính là chuyên nghiệp.
Cô biết múa, không đến mức ưu tú.
Sau này nếu kết hôn, có thời gian rảnh anh ngồi đàn, cô múa theo, cuộc sống hôn nhân của họ sẽ thêm màu sắc lãng mạn.
Cô rất mong ngóng, cũng rất hy vọng về tương lai của hai người.
Thế là, Hứa Phù Tang tấn công, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng: “Tây Châu, sau này có thời gian rảnh, anh đàn trợ giúp để em múa một điệu, được không?”
Cố Tây Châu còn chưa trả lời lại đã bị một tiếng nhạc đột ngột chen ngang thu hút sự chú ý.
Cả Hứa Phù Tang và Hàn Tri Ngôn cũng nhìn theo một hướng.
Chỉ thấy, dưới thảm cỏ rộng lớn, sân khấu tối thui, cả một không gian rộng lớn chỉ còn lại một ánh đèn chiếu tròn, tập trung vào một chiếc xích đu đang hạ từ trên không trung xuống. Ngay trên xích đu, một cô gái mặc bộ váy bó sát màu da, điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3644078/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.