Vãn Tri Ý chờ khoảng tầm 5 phút mới nối gót Cố Tây Châu, quay trở lại phòng bao. Lúc cô bước vào, đồ ăn đã được bưng lên cả. Hàn Tri Ngôn chẳng biết đã ngồi cạnh vị trí của cô từ khi nào, còn Hề Mộng Dao không thấy đâu cả.
Vãn Tri Ý ngồi xuống ghế, một bên cô là Thời Niếp Hoan, một bên là Hàn Tri Ngôn.
“Vãn tiểu thư, cô nếm thử món súp cua này đi, món nổi tiếng của nhà hàng này đó.”
“Vãn tiểu thư, cô ngồi hơi xa nhỉ, để tôi gắp giúp cô.”
“Không cần phải gọi tôi là Vãn tiểu thư mãi.”
“Vậy tôi bèn gọi thẳng tên em nhé? Vãn Tri Ý!”
Trước thái độ niềm nở có mục đích của Hàn Tri Ngôn, Vãn Tri Ý chỉ cười, hầu như anh ta nói 10 cô mới đáp lại 1. Những cô nàng khác nếu được Hàn Tri Ngôn đối xử như vậy ắt sẽ cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng đổi lại là Vãn Tri Ý, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này nói quá nhiều, nói nhiều đến mức khiến đầu cô kêu ong ong. Vừa hay, so sánh Hàn Tri Ngôn với Cố Tây Châu ngồi ngay bên cạnh anh ta, vẫn là Cố Tây Châu hợp gu cô hơn.
Trầm tĩnh, ít nói, cảm giác đáng tin cậy.
Đỉnh điểm là khi, Hàn Tri Ngôn gắp một miếng gỏi cá hồi đặt vào bát của Vãn Tri Ý.
Cô ghét đồ sống, rất rất ghét.
Thế là Vãn Tri Ý một bên tai nghe Hàn Tri Ngôn luyên thuyên, một bên dùng dĩa chọc chọc vào miếng thịt cá hồi trong bát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3644042/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.