Một màn này bị nhiều người nhìn thấy, ai nấy hết sức kinh ngạc.
Cố Tây Châu bế Vãn Tri Ý, đi được một đoạn anh bỗng lên tiếng: "Không phải thi đấu đội tuyển, không cần phải liều mạng như thế."
Vãn Tri Ý tăng thêm lực ở cánh tay đang ôm cổ đối phương, cô phát hiện anh rất cao, cánh tay bế cô rất chắc khoẻ. Lúc này, nằm trong vòng tay anh, ánh mắt của họ gần như ngang tầm nhau, khiến cô nhìn rõ những giọt mồ hôi trên thái dương người đàn ông.
Dù toát mồ hôi nhưng cơ thể vẫn có mùi rất dễ chịu, là mùi bạch đàn pha lẫn hương thuốc lá.
Vãn Tri Ý ngẩng đầu, hơi thở như có như không phả vào yết hầu đối phương: "Không thử sao biết không đỡ được bóng chứ? Cũng như có một số người, nếu không thử tiếp xúc, sao biết được người đó có thích mình hay không. Anh nói đúng không, anh Cố?"
Bước chân của Cố Tây Châu hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục nhịp điệu bình thường.
Thấy đối phương không trả lời, Vãn Tri Ý tiếp tục khiêu khích: "Anh Cố, quan điểm của tôi sai sao?"
Cố Tây Châu đã đi đến lán nghỉ, anh đặt Vãn Tri Ý xuống ghế tựa, sau đó đứng thẳng người, nhìn vào mắt cô, cất giọng bình thản: "Quan điểm của cô không sai, nhưng không áp dụng được với tất cả đàn ông, phụ nữ thông minh là người biết dừng đúng lúc."
Vãn Tri Ý nghĩ thầm, cô cũng muốn lắm chứ, nhưng đôi cẩu nam nữ đó, rồi cả nhà họ Hứa, họ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3644040/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.