Nghe được hiệu lệnh, Vãn Tri Ý mới ngoan ngoãn lên xe. Lúc khom người chui vào, một tay cô như vô tình chạm vào sườn bàn tay đang đặt dưới ghế của Cố Tây Châu, sau đó rụt lại rất nhanh. Sau động tác đó, Vãn Tri Ý ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, hai tay quy củ phủ lên đầu gối lạnh buốt, mắt nhìn thẳng phía trước.
Cô đang căng thẳng.
Không gian trong xe rõ rang rất rộng rãi, Cố Tây Châu cũng không hề nhìn cô, nhưng Vãn Tri Ý vẫn bị một cảm giác ngột ngạt và căng thẳng nuốt trọn.
Tần Trục Hoài đợi mãi không thấy Cố Tây Châu nói gì tiếp, bèn chủ động phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng:
“Cô Vãn, nhà cô ở đâu?”
“Phiền anh đưa tôi đến nhà nghỉ Bốn Mùa, số 25/9 đường Hà Hải, cảm ơn.” Trong chiếc xe ấm áp, chất giọng mềm mại dịu dàng của Vãn Tri Ý vang lên khiến Tần Trục Hoài mê như điếu đổ, nhưng tuyệt nhiên ý niệm trong tích tắc đã bị dập tắt. Người như Vãn Tri Ý xa không thể với, anh không dám mơ tưởng cao xa.
Trái lại, Cố Tây Châu đang ngồi một bên nhắm mắt nghỉ, nghe thấy mấy chữ nhà nghỉ, anh bỗng lên tiếng:
“Nhà nghỉ? Nhà cô kinh doanh nhà nghỉ?”
Vãn Tri Ý ngoảnh mặt sang nhìn, chỉ thấy được góc nghiêng góc cạnh nhuốm đầy hơi thở nam tính của Cố Tây Châu, nhìn đôi mắt vẫn nhắm của anh, cô mỉm cười:
“Không phải, giờ này ký túc xá đã đóng cửa rồi, chỉ có thể ngủ tạm nhà nghỉ một đêm thôi.”
Bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-tay-chau/3644036/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.