Cố Lăng Vi dùng dây thừng cố định cơ thể mình, trong bóng đemdọc theo bức tường lầu bí mật thả xuống, khu này hình chữ L, bên cạnhcòn có căn nhà khác đã cú, đầy dây trường xuân mọc tươi tốt, vừa lúc che giấu cho Cố Lăng Vi, cô bám lên cửa sổ lầu 4, trốn sau đám lá câytrường xuân, nếu không nhìn kĩ cũng không thể nào nhận ra.
Ở đây cách chỗ của bọn cướp khoảng 30m Cố Lăng Vi ẩn mình ở nơi bímật, có thể nhìn rõ tình huống trong phòng, phòng 20m vuông hỗn độn vôcùng, quần áo, chăn đệm rồi cả thùng cơm hỗn loạn, có rất nhiều bìnhrượu rỗng, giống như thùng rác nhỏ.
Từ góc độ của Cố Lăng Vi nhìn qua chỉ thấy được một tên cướp canhcạnh cửa, một tay chĩa súng vào một đứa bé hơn mười tuổi ngồi dưới, đứanhỏ trên đùi có vết máu loang lổ, chắc là lần đầu nếm phải nguy hiểm,trên mặt đã trắng bệch không còn máu.
Theo cách tên cướp tìm ra căn phòng này cũng có thể thấy đây là người lành nghề, cho dù bốn phía có thể che giấu được tay súng bắn tỉa thìchỉ là một bãi đất, từ góc độ này, muốn bắn ở vị trí chí mạng cũng không thể, Cố Lăng Vi đưa súng lên, kéo chốt bảo hiểm, nhắm đối phương, nhưng mà tay lại không khống chế được run lên. Nhắm mắt lại, để cho lòng mình kiên cường lên, đây là tên cướp, giết người, cô đây không phải giếtngười, mà là cứu người, bên tai đột nhiên vang lên tiếng Hiểu Vân;" Lăng Vi, chỗ mình có thể thấy được tên cướp mặc áo trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-quan-doanh/3007556/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.