Lần thứ hai đứng trước cửa lớn của Thịnh thế hoa đình, so vớitâm tình lần đầu tiên của Cố Lăng Vi khác nhau rất nhiều, đi theo bêncạnh Chu Tử Phong được tiếp đãi cực kì cao quý và tôn kính, thậm chíphục vụ ngay cả liếc đầu cũng không dám, sự cung kính này khiến Cố LăngVi nhớ tới câu chuyện ngụ ngôn cáo mượn oai hùm thời xưa. Có lẽ thờigian vẫn còn sớm, trong đại sảnh không nhiều khách lắm, chỉ có tốp batốp năm người, Chu Tử Phong đi qua chào hỏi vài câu, Cố Lăng Vi theoquản lý trực tiếp vào khu vực vip, ngang qua hành lang lần trước, ánhmắt cô không khống chế lại nhìn về cánh cửa xa hoa phía cuối kia.Quản lý có vài phần kinh hãi, cô nữ sinh xinh đẹp này cô vẫn còn nhớ rõ, dù sao bị dặn dò cẩn thận như thế ở Thịnh thế hoa đình cũng không nhiều trường hợp, không biết cô ấy đến đây là vì cái gì, nhưng lần này lại đến cùngông chủ, điều này càng không rõ ràng.Ông chủ là một người đàn ông lạnhlùng tao nhã, nhưng thủ đoạn lại không tao nhã chút nào, các cô đều biết chuyện, cô thường xuyên báo cho nhóm nữ tiếp viên, đừng bao giờ có tưtưởng ngu xuẩn bay lên làm phượng hoàng, bởi vì đã có những tiền lệ thất bại thảm hại trước mặt, ông chủ đối với cô gái đẹp tuy cho tới bây giờchưa từng cự tuyệt, một đêm phong lưu cũng không là cái gì, nhưng chỉ là thêm vài con số thôi, cho dù có là người tình cố định, trước mặt cũngchỉ có Đường Nhị được vài ngày ngắn ngủi, sau cũng không rõ có chuyệngì.
Đường Nhị kết thúc cũng đủ cho những cô gái khác dè chừng, nhưng ôngchủ đẹp trai lắm tiền, còn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái chínhthức, đúng là một hấp dẫn quá lớn, đủ để dù cho rất nhiều người ngãxuống trước đó, người sau vẫn như thiêu thân lao vào lửa, trong đó cómột người là tiếp viên đứng đầu bảng xếp hạng của Thịnh thế hoa đình SởHuyên.
Mỹ nữ này vốn từ ngành người mẫu, không chỉ cần tư sắc, phần đông côgái ở đây phải phô diễn hết tài năng, không chỉ bằng vẻ ngoài, cô ta còn rất thông mình và khôn khéo, quản lý thậm chí còn thấy được chính mìnhnăm đó, Sở Huyên bây giờ đều đạt được.Ông chủ lạnh lùng nhưng vẫn là đàn ông, vẫn cần sinh lý, đối mặt với một báu vật sắc hương chủ động đưalên cửa, tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Bởi vậy hầu như mỗi lần Chu TửPhong tới, đều là Sở Huyên đến bê hầu hạ, đây đã là quy định bất thànhvăn ở Thịnh thế hoa đình, khác với tiếp viên khác, mặc kệ là xuất pháttừ ghen tị hay hâm mộ, cũng không ai dám dị nghị gì, dù sao tự hỏi mìnhcũng không có tư sắc và thủ đoạn như Sở Huyên, đối mặt với người luônthờ ơ lạnh nhạt, cũng chỉ có Đường Nhị chịu được thôi.
Đường Nhị chỉ sau một đêm đã hiểu sự thay đổi giữa thiên đường và địa ngục, nguyên nhân đúng là buồn cười, chỉ ám chỉ mình là người phụ nữcủa Chu Tử Phong trước mặt Cố Lăng Vi thôi mà, Đường Nhị cũng muốn mìnhcó thể trở lại cuộc sống vô ưu như trước kia, sống sướng thì dễ, từsướng muốn đi mới khó, người luôn thích tiêu phí ham hưởng thụ như Đường Nhị thì không thể quay về.DÙ sao bán một lần cũng là bán, bán trăm lầncũng không khác gì nhau, nhưng người đàn ông cực phẩm anh tuấn khó gặpđược như Chu Tử Phong, chỉ là Chu Tử Phong hóa ra cũng không phải như cô nghĩ, một người tao nhã thành công, hóa ra lại không kém ma quỷ là mấy, đối với người phản kháng hay không thuần phục hắn, thủ đoạn đó đủ đểcho người đó đời này cũng không muốn nếm thử lần hai.
Trong từ điển của hắn không biết cái gì là thương hoa tiếc ngọc,không, có lẽ không hản, có lẽ chỉ có một người khiến cho hắn có nhântính, chính là trước mặt Cố Lăng Vi kia, thậm chí chỉ nhắc tên Cố LăngVi, hắn sẽ trở nên dịu dàng, tất cả dịu dàng nhân tính đó, giống như đều trút xuống trên người Cố Lăng Vi, người khác mơ một ít cũng khôngcó.Đường Nhị vừa hận vừa sợ, cuối cùng sa đọa thành rối gỗ trong tay Chu Tử Phong, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, nhưng ít nhất Chu TửPhong đối với cô còn có chút nhân từ, có lẽ cô còn giá trị lợi dụng, ítnhất không bắt cô đi phục vụ đàn ông khác, tuy Sở Huyên ở Thịnh thế hoađình cũng không kém nhưng Đường Nhị vẫn không muốn, ít nhất hoa y mỹthực giờ là do cô bán thân thể đổi về, chỉ là anh Ngụy có nói, ở nơikhác chỉ sợ cô bán không được giá cao đến thế.Không gian lớn với màn lấp lánh, nhìn thấy Cố Lăng Vi nhẹ nhàng đơn giản trong quần bò áo phông đi qua sảnh, Đường Nhị cười khổ, cho dù nhìn qua quần áo đó có vẻ nghèonàn nhưng cô biết người này và cô khác nhau một trời một vực, trong lòng Chu Tử Phong mình so với quần áo của Cố Lăng Vi chắc còn kém hơn, taylại bắt đầu run rẩy, nắm chặt quay túi xách, ba bước vọt vào toilet.
Lúc bước ra Sở Huyên đã đến đây, quản lý Vương Tả đẩy cửa nhìn quamấy cô vài lần nói: "Hôm nay ông chủ tới, mấy người chú ý cho tôi, đừnggây chuyện, nếu ai gặp phải phiền phức tôi cũng không cứu nổi, lo màchạy lấy người đi".
Mấy tiếp viên thưa dạ, mọi người đều thức thời, ở Thịnh thế hoa đìnhđược đãi ngộ cao, phần trăm cao, phục vụ khách cũng tốt, ở đây khôngphải người giàu thì cũng là nhiều tiền, là cơ hội biến thành phượnghoàng của rất nhiều người, đối với họ chính là hấp dẫn trí mạng.
Sở Huyên cười sáng lạn đứng lên nói: "Vương Tả, tôi trang điểm xong sẽ qua".
Quản lý nhìn cô một cái: "Sở Huyên, hôm nay không được, Chu tổng ở đó có việc, không được quấy rầy".
Nói xong rầm một tiếng đóng cửa, tiếp viên đang trang điểm bên cạnhliếc nhìn Sở Huyên một cái, sợ thiên hạ không đủ loạn nói: "Tiểu Huyêncô không biết sao, hôm nay ông chủ dẫn một cô gái xinh đẹp đến, tuổikhông lớn, đẹp động lòng người, nhìn rất giống học sinh trung học, đâylà lần đầu ông chủ mang phụ nữ đến, cô tới chậm không thấy đó thôi, tôinhìn bộ dạng che chở của Chu tổng đúng là sợ cầm trên tay rơi mất đưavào miệng rơi hư mà, trên mặt còn tươi cười vui sướng nữa, đúng là lầnđầu thấy được, phải hay không Đường Tả?"
Mái tóc ngắn của Cố Lăng Vi luôn khiến người ta nghĩ cô tuổi nhỏ, bịhiểu lầm thế này cũng không phải lần đầu tiên.Đường Nhị phức tạp nhìn Sở huyên nháy mắt ghen tị, không chịu thua, chắc muốn tranh cao thấp,giống như cô tháng trước, đột nhiên có ý tốt nhắc nhở: "Cô ta là em gáiChu tổng, cô tốt nhất đừng trêu chọc, cô ta là người ai cũng không thểtrêu vào".
Sở Huyên khinh miệt liếc cô rồi hừ một cái, mấy tiếp viên bên cạnhlại muốn Sở Huyên làm gì đó, người một câu tôi một câu châm ngòi: "Xì,em gái cái gì, không ngờ Chu tổng thế mà cũng thích trò này, tôi thấycòn kém xa Tiểu Huyên của chúng ta, ai chẳng biết Tiểu Huyên là đại mỹnữ đứng đầu ở Thịnh thế hoa đình, em gái đã là gì, chỉ là tên línhquèn..."
Sở Huyên cũng là một cô gái thông minh nhưng đôi khi càng thông minhmột khi ghen tị lại càng dễ sai lầm. Cho nên Sở Huyên càng nghĩ càngthấy tức hơn nữa cô cũng không muốn mất đi sự ưu ái của Chu Tử Phong.Soi gương coi lại gương mặt mình, trang điểm càng thêm động lòng người,thay một bộ sườn xám xẻ cao ôm lấy dáng, xoay người ra khỏi khu thayđồ.Đường Nhị không khỏi cúi đầu thở dài, cô có thể đoán được kết cục của cô ấy rồi, có lẽ còn không bằng mình, dù sao cô ta cả giá trị lợi dụngcũng không có.
Lúc Chu Tử Phong tới vừa lúc thấy Cố Lăng Vi chăm chú nhìn về phíacuối hành lang, ánh mắt chợt lóe lên bước tới xoa đầu cô: "Sao, muốn vào xem à, đi thôi, có gì mà do dự".
Nói xong kéo tay cô vào, trực tiếp mở cửa, khi hai cánh cửa lớn bịđẩy ra, Chu Tử Phong nắm tay cô đi vào, cũng bật hết các đèn lên, CốLăng Vi lần này mới thấy rõ bố cục của căn phòng này, trang trí cực kìcách điệu, thanh lịch lại xa hoa bên cạnh là cửa sổ sát đất, rất cóphong cách. Cố Lăng Vi đánh giá một lát đi qua kéo bức màn ra, nhìn thấy được ánh đèn neong bên ngoài sống động quanh tượng thần Hy Lạp, Cố Lăng Vi không khỏi vài phần xấu hổ, nói thật, trước đó cô nghĩ nơi này phảicó đường ngầm nào đó, lần trước có người vào trước để che mắt cô, giờmới biết mình đúng là bị bệnh nghề nghiệp rồi.Ánh mắt Chu Tử Phong rấtsâu, ánh đèn ngoài cửa sổ không ngừng chớp nháy, Cố Lăng Vi xấu hổ nóitránh đi: "Em không hiểu vì sao anh lại xây nơi này giống như trong thần thoại Hy Lạp thế?"
Chu Tử Phong tới nắm vai cô nhìn, hỏi một đằng: "Có thể nói cho anh biết em thích nhất là vị nào trong 12 người này?"
Cố Lăng Vi thoải mái nở nụ cười, chỉ pho tượng bên trái: "Em thíchAthena nữ thần trí tuệ chính nghĩa chiến tranh, bởi vì cô ấy dũng cảm,mạnh mẽ lại thiện lương".
Chu Tử Phong gật đầu: "Ừ, rất giống em".
Cố Lăng Vi bật cười: "Anh, đừng có làm xấu thần trí tuệ vĩ đại nữa,em chỉ là một người nhỏ bé bình thường trong xã hội, không phải thần,cũng không làm được thần, bỏi vì em có tham dục, có vui buồn, nói trắngra là em chỉ là một nữ binh ôm mộng quân nhân mà thôi".
Chu Tử Phong không lên tiếng nhìn cô, cô lúc này vô cùng chân thực lại động lòng người, chỉ là cô không biết mà thôi.
"Anh thì sao?"
Cố Lăng Vi mắt lấp lánh: "A, em biết, nhất định anh thích Zeus, chủ quản tối cao".
Chu Tử Phong ngẩn ra: "Không, anh không thích chủ thần gì cả, họchẳng qua chỉ đem ý chí của mình lên người khác, tự cho là người báquyền chúa tể hết thảy mà thôi có điều anh thưởng thức Ares, mang theotai họa rải xuống trần gian, hủy diệt hết thảy".
Cố Lăng Vi ngớ người, giọng nói trầm thấp của Chu Tử Phong quanh quẩn quanh phòng, khiến cho người ta sởn gai ốc. Cố Lăng Vi theo bản năngnắm chặt tay mình, Chu Tử Phong bật cười: "Nhóc con tin anh à, đùa emthôi, đi nào, ở đây làm gì, mang em đến chỗ khác xem".
Nói xong nắm cánh tay cô kéo ra ngoài, đi ra thảm thật dày trên hànhlang, cô không khỏi theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại bị một giọngnói hấp dẫn: "Anh Ngụy,nói cho em đi, em tìm Chu tổng có việc gấp,thật..."
Giọng nói thanh thúy ngọt ngào, rất là dễ nghe, Cố Lăng Vi nhìn theohướng giọng nói, góc bên cạnh, một cô gái mặc áo sườn xám màu xanh đangcùng thư kí Ngụy không biết bàn chuyện gì, sườn xám màu xanh là áo làmviệc ở Thịnh thế hoa đình, ở đây làm việc có cả nam và nữ, nam nơ màuđen, âu phục, nữ chính là loại sườn xám mà xanh bó sát xẻ cực cao này.
Cố Lăng Vi ngẫm lại, mới hiểu rõ, có lẽ nam nữ làm việc khác nhau,nam thường là tiếp đãi, nữ còn phải bồi rượu nói chuyện, dù sao quán làm việc về đêm giờ cũng đều có loại phục vụ đặc thù này, nhưng mà loạicông việc này lại mang một cái tên cực kì cao quý, công chúa. Thật không biết công chúa cổ đại mà biết sẽ có cảm tượng thế nào, thời đại pháttriển theo hướng hoàn toàn tương phản. Cố Lăng Vi quay về phía xa, bắtđầu đánh giá cô gái đó, vóc dáng rất cao, nhìn chắc trên dưới 170cm,dáng người rất tốt, da trắng nõn, ánh đèn trên trần chiếu xuống trênkhuôn mặt, hoàn mỹ không tì vết, một loại xinh đẹp kinh động tâm phác,đúng là mỹ nữ.
Cố Lăng Vi thậm chí cảm thấy được so với mấy ngôi sao bây giờ cô tacòn đẹp hơn vài phần. Nhìn đến Chu Tử Phong và Cố Lăng Vi, mục đích củaSở Huyên ban đầu đã đạt được, làm cho Chu tổng thấy mình, cô cũng thấygiai nhân bên cạnh, ánh mắt lướt lướt trên người Cố Lăng Vi, thản nhiênkhinh miệt rời đi, cô có đủ tự tin, mình so với cô nhóc ngây ngô này tốt hơn nhiều lần, chỉ chờ Chu tổng nhận ra thôi.
Tiểu Ngụy có chút buồn bực, không thể tưởng tượng được có người không sợ chết, sau khi nhận được tin anh Phong tối nay dẫn Cố Lăng Vi đếnTiểu Ngụy liền nói với quản lý mấy lần, phải cẩn thận, phải chú ý, sovới nhân vật lớn còn phải chú ý hơn, bởi vì Tiểu Ngụy biết Cố Lăng Vitrong lòng Chu Tử Phong là gì.Quan trong là cho dù Cố Lăng Vi không để ý thì chính là anh Phong không chịu nổi, có lẽ Cố Lăng Vi khi còn chưa ýthức được gì thì anh Phong đã điên lên rồi, cho nên nhiều lần kinhnghiệm cho anh biết, phàm là anh Phong xuất hiện cùng Cố Lăng Vi, mọithứ phải cực kì cẩn thận. Có đôi khi Tiểu Ngụy thấy anh Phong có chúttrông gà hóa cuốc, để ý Cố Lăng Vi đến độ biến thái, chỉ là tính cáchcủa anh Phong không muốn để cô nghi ngờ, có lẽ tục ngữ nói đúng, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mỗi người đều có một khắc tinh, và khắc tinh củaanh Phong chính là Cố Lăng Vi.
Không lâu sau việc Đường Nhị, giờ lại có một Sở Huyên, ngày thườnganh quan sát thấy Sở Huyên cũng thông minh, không tranh không nhõngnhẹo, không biết hôm nay sao lại trở nên ngu xuẩn như thế, ghen tị đúnglà thiên địch của đàn bà, nhưng sao mấy thứ anh chưa bao giờ anh thấytrên người Cố Lăng Vi, có lẽ Cố Lăng Vi quá may mắn, dễ dàng đạt đượckhát vọng của người khác, cả đời cũng không có được, nhưng Tiểu Ngụy cảm thấy được, bị Chu Tử Phong coi trọng đối với cô mà nói, còn chưa biếtlà phúc hay họa đâu. Chu Tử Phong lạnh lùng đảo mắt qua Sở Huyên âm trầm nói: "Tiểu Ngụy, tôi có việc, không được để phục vụ quấy rầy, đây làchuyện gì?"
Sở Huyên ngẩn ra, bị ánh mắt lạnh lẽo của anh làm cho rùng mình, nhớtới mấy lần mình lui tới tuy Chu tổng không hòa nhã nhưng ít nhất lúclên giường cũng có lúc ôn tồn, đêm khuya dây dưa, Sở Huyên không tin anh không nhớ chút nào, ít nhất cô là người có mị lực, cô cực kì tin tưởng. Nghĩ tới đây, cô khẽ cười đủ để điên đảo chúng sinh, đáng tiếc chưa kịp nói lời trong lòng Chu Tử Phong đã không kiên nhẫn phất tay một cái,Tiểu Ngụy không nói nhiều cưỡng chế bắt lấy tay Sở Huyên đưa ra khỏi tầm mắt của Chu Tử Phong. Cố Lăng Vi nhíu mày, anh nghiêng đầu thấp giọngnói: "Sao, không thích ở đây sao?"
Cô lắc đầu nói: "Không, không phải, trong đại sảnh có mấy tiết mục, lần trước có xem qua một lần".
Chu Tử Phong nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa như nước: "Được, chúng ta đi xem".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]